Trong đời, ai cũng từng có một lần mắc lỗi. Tôi cũng phạm phải một lỗi lầm khiến tôi day dứt mãi với một trong những người bạn thân nhất của mình.Tôi và Nam là đôi bạn thân từ nhỏ, khi mà hai đứa mới học mầm non. Khi bước vào Tiểu học, tôi là đứa duy nhất trong xóm học ở ngoại thành, còn những bạn khác thì đều học ở trường Tiểu học Ngọc Sơn, trong đó có Nam. Bước vào năm học mới, ai cũng bận rộn hẳn lên, tôi và Nam không còn thời gian mà gặp nhau như hồi mầm non nữa.Một hôm, cô giáo yêu cầu chúng tôi hãy viết một đoạn văn tả cảnh một bãi biển. Hôm đó, tôi ngồi cắn bút mãi mà chẳng nghĩ ra được câu nào bởi vì từ trước tới giờ, tuy là lớp trưởng nhưng tôi vẫn luôn học kém môn văn cho nên mỗi khi làm bài, tôi lại phải nghĩ nát óc mới “nặn” ra nổi một câu. Ngồi nghĩ cả buổi chiều mà tôi chẳng viết nổi một từ, bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi: “Hay là mình nhờ Nam giúp? Văn là môn “tủ” của cậu ấy mà!”. Nghĩ vậy, tôi chạy vụt sang nhà Nam, vừa đến cổng nhà bạn, tôi đang định bấm chuông thì nghe thấy tiếng nói của mẹ Nam:
- Thương đó à? Vào đây chơi đi cháu.
Tôi đẩy nhẹ chiếc cổng bằng sắt, bước vào sân. Đột nhiên, một cái bóng lao tới, tôi định thần nhìn rõ, chú chó Alaska của Nam có tên gọi là Rex, chú chó mà thường cùng chúng tôi tham gia những chuyến thám hiểm hồi trước, chú cọ cái đầu vào chân tôi và dẫn tôi vào nhà. Dù đã lâu tôi không đến nhà bạn chơi nhưng căn nhà trông vẫn vậy. Thấy tôi, mẹ Nam nói:
- Cháu đợi nhé, bạn Nam sẽ xuống ngay.
- Vâng ạ! - Tôi đáp.
Một lát sau, Nam bước xuống. Trông cậu ấy cao hẳn lên khi vào cấp 1. Thấy tôi, Nam như rất bất ngờ:
- Ô, Thương đó à, lâu lắm mới thấy cậu đến chơi. Mình cũng đang định qua nhà cậu. Có chuyện này, mình muốn nói với cậu.
Mải lo cho bài văn, tôi không thực sự chú ý đến câu nói của Nam, chỉ giục cậu ấy:
- Ừ, vào học rồi nên tớ cũng bận. Thôi, có chuyện gì nói sau, giờ cậu giúp mình bài văn này đã, mai mình phải nộp rồi.
Mẹ Nam bước vào với đĩa trái cây trên tay, nói:
- Hai đứa học đi, bác sẽ nói với mẹ Thương để cháu ở lại, nhé!
- Vâng ạ!
Phòng đọc sách của nhà bạn thật là rộng. Đối diện với tủ sách là góc học tập ngăn nắp. Đang nhâm nhi đĩa trái cây ngon tuyệt, tôi chợt nhìn thấy một cuốn sổ màu đen nằm trên mặt bàn. Tò mò, tôi cầm lên. Ngó quanh, Nam đã đi lấy sách vở, tôi bèn mở ra đọc. Khi mở trang đầu tiên, tôi nhìn thấy dòng chữ “ Những tâm sự về cuộc sống của tôi” Là nhật kí của cậu ấy. Tôi cứ phân vân không biết có nên đọc hay không nhưng vì nghĩ rằng chúng tôi là bạn thân mà cậu ấy thì đã đi ra ngoài rồi nên chắc là đọc một chút cũng không sao. Nghĩ vậy, tôi bèn hồi hộp đọc ngay trang thứ hai:
“Ngày 27 tháng 9 năm 2011
Hôm nay thật là trời lại mưa và bố mình đi công tác xa chưa về nên mình không được đi ăn kem, nhưng nếu đi thì chắc chắn mình sẽ rủ Thương -người bạn thân nhất của mình.”
Không hiểu sao, cuốn nhật kí ấy cuốn hút tôi như có một ma thuật vậy, tôi bèn mở trang tiếp theo:
“Ngày 28 tháng 9 năm 2011
Chán thật, hôm nay trời vẫn mưa nhưng điều mà làm cho mình buồn hơn cả là hôm nay bố mẹ lại cãi nhau mà mình lại không biết vì sao, cầu mong mai trời sẽ tạnh mưa và mình sẽ được đi ăn kem.”
Bỗng nhiên, tôi giật bắn mình vì Nam đang đứng ngay trước mặt. Tôi có thể thấy được sự giận dữ trên mặt bạn mình. Cậu ấy hét lên:
Sao cậu lại có thể làm như vậy.
Tôi hoảng sợ, run rẩy đánh rơi luôn cuốn nhật ký trên tay. Luống cuống, tôi chỉ biết lắp bắp:
- Mình… mình…
Rồi hấp tấp rời khỏi nhà cậu ấy. Khi đã về nhà, tôi mới định thần và tự hỏi bản thân rằng vì sao tôi lại không thể kìm nén sự tò mò như vậy? Cả đêm, tôi cứ trằn trọc không ngủ được, những câu hỏi cứ liên tục hiện ra trong tâm trí tôi: “Mình có nên xin lỗi cậu ấy hay không ?”, “Nếu mình xin lỗi thì bạn sẽ còn chơi với mình nữa không?”Hôm sau, tôi đến trường như mọi ngày và nộp bài văn dở tệ mà tối qua tôi đã làm một mình cho cô, nhưng may mắn thay, hôm đó, cô chưa thu bài. Khi tiếng trống vang lên báo hiệu sự kết thúc của một buổi học tôi về nhà mà trong lòng không yên, tôi cứ nghĩ về tối hôm qua, muốn sang nhà xin lỗi Nam. Tuy nhiên, khi bước vào phòng tôi thấy một bức thư. Sau khi đọc xong thư, tôi ngỡ ngàng! Là Nam, cậu viết thư để xin lỗi vì tối qua đã mất bình tĩnh để rồi nặng lời với tôi như vậy và để thông báo rằng sáng nay, gia đình cậu sẽ lên máy bay để sang định cư tại Canada. Hôm qua, cậu ấy định nói cho tôi biết mà chưa kịp. Tôi vội chạy qua nhà Nam nhưng căn nhà đã đóng kín cửa. Ôi, đáng ra tôi mới phải là người xin lỗi vậy mà giờ đây, tôi đã không có cơ hội để gặp lại Nam nữa. Có lẽ cuộc sống của Nam tại nơi ở mới có nhiều bận rộn nên từ đó tới nay, tôi và Nam vẫn chưa liên lạc được với nhau.
Và tôi chỉ ước rằng mình có thể quay ngược thời gian để có thể sửa lại lỗi lầm của tuổi ấu thơ.
Ctlhn nha bn
Gửi tuss! Mong cou vote cho công bằng ạ! Mik đã gặp rất nhiều trường hợp thiên vị rồi ạ!
Văn tự nghĩ, Ko coppy mạng 100%
Có một tình bạn đẹp thì thật là tốt. Tôi cũng vậy,toi cũng có một tình bạn đẹp mà tôi sẽ không bao giờ quên.Nhưng chỉ vì hiểu lầm nhau mà tôi đã mất đi tình bạn này mãi mãi.
Năm lớp một,tôi có một cô bạn thân tên là: Trúc.Chúng tôi chơi với nhau từ khi còn mầm non. Trúc vừa hiền lành,dễ thương và có một tấm lòng nhân hậu, tuy nhiên đôi lúc cũng có chút nhút nhát. Chúng tôi hay chơi với nhau. Lúc nào cũng đi với nhau như băng dính hai mặt. Không thể rời nhau được một phút nào. Tình bạn này đẹp lắm! Nhưng chỉ một lần tôi hiểu lầm Trúc và tình bạn đẹp này đã không được bao lâu. Tôi còn nhớ, hôm đó tôi học lớp 3, tôi đã dành 1 buổi tối để làm ngôi nhà bằng giấy cho tiết mĩ thuật. Tôi đã cố gắng hêt sức mik. Đã đặt rất nhiều tâm huyết vào mô hình ngôi nhà đó. Sáng ngày hôm sau, tôi mang mô hình của mikk tới lớp. Rất nhiều bạn đã khen và ngưỡng mộ. Tôi vui lắm! Nhưng hô đó Trúc đang loay hoay ở góc bàn của mik. Tôi nghĩ Trúc không cảm thấy bộ mô hình của tôi đẹp. Nên tôi bức xúc lắm! Nhưng vì là bạn thân của nhau nên tôi cũng sẵn sàng bỏ qua. Khi ra chơi, tôi thấy Trúc đang làm gì đó dưới ngăn bàn mik. Tôi nghĩ Trúc định phá bộ mô hình của tôi. Và Trúc đứng một lúc lâu,rồi lẳng lặng bỏ đi. Không trần từ tôi đi theo Trúc và nói to: "Trúc cậu làm gì trong ngăn bàn tớ vậy, có phải cậu phá bộ mô hình của tớ không?”. Chx khịp trả lời tôi nói: "Tớ ghét cậu Trúc, tớ đã mất một buổi tối để làm nó mà cậu dám….” . Nói rồi tôi lẳng lặng chạy đi. Vào lớp, tôi cúi xuống ngăn bàn và thấy bộ đồ mô hình của tôi vẫn còn nguyên. Bên cạnh có một tờ giấy. Tôi để đến lúc về nhà mới đọc. Thì ra là lời nhắn của Trúc về việc cậu ấy phải chuyển trường.Trong bức thư Trúc viết: "Chào cậu ( Bạn tên j tự viêt nhé!), tớ là Trúc đây. Chắc cậu độc dòng tin này tớ cũng đã đi xa rồi. Tớ không muốn nói với cậu về việc này, nhưng sợ cậu buồn, lo cho tớ. Tớ đã nói cho cậu biết về vấn đề tớ chuyển trường. Trắc cậu cũng sốc và buồn lắm nhỉ! Nhưng không sao đâu, cảm ơn cậu trong thời gian qua đã làm bạn với một cô bạn yếu đuối như tớ, tớ vui lắm! Đến h tớ phải đi rồi. Tạm biệt cậu!” Tôi buồn lắm! Vì đã nói những lời không đúng với Trúc. Tôi hối hận, lúc này cũng muộn rồi. Trên đường tới trường tôi tòn nghĩ về cậu ấy. Không bt h này Trúc như thế nào?, Ở đâu?, Chơi với ai?,….
Và đây cũng là một trải nghiệm mà tôi cảm thấy buồn và hối lỗi nhất của tôi. Tôi muốn gặp lại Trúc lắm! Và muốn nói một lời xin lỗi với cậu ấy!
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK