1.Bé Hồng là một cậu bé có một tuổi thơ bất hạnh nhưng cậu có một tâm hồn vô cùng trong sáng và dạt dào tình yêu thương. Bố cậu ăn chơi , nghiện ngập mất sớm, mẹ cậu phải tha hương cầu thực .Còn cậu , cậu phải sống với bà cô cay nhiệt ,ghẻ lạnh,luôn gieo rắc vào đầu óc non nớt của đứa chấu những hình ảnh xấu về người mẹ để cậu ruồng rẫy mẹ của mình.Nhưng Hồng đã ruồng bỏ những lời nói thâm độc của bà cô, cậu đặt 1 niềm tin mãnh liệt vào người mẹ của mình , cậu căm hận những thành kiến tàn ác đã khiến cho mẹ con Hồng phải xa lìa .Hơn ai hết , cậu luôn muốn sống trong tình yêu thương , được mẹ vỗ về, được làm nũng được chiều chuộng,....như bao đứa trẻ khác .Gio đây mẹ là niềm hạnh phúc, là khát khao duy nhất của cậu.Và rồi , vào hôm giỗ đầu thầy cậu . Mẹ đã về. Hồng sung sướng vô bờ. Dạt dào , miên man khi được nằm trong lòng mẹ, được mẹ âu yếm vỗ về.tất acr những khổ đau , những lời nói của bà cô đều bị lãng quên- trôi đi nhẹ như một đám mây.Trong lòng cậu lúc này chỉ còn niềm hạnh phúc .Qua đây, ta thấy được Hồng là một chú bé hiếu thảo , có tâm hồn trong sáng và hơn nữa cậu có một tình yêu thương cháy bỏng dành cho người mẹ bất hạnh của mình-tình mẫu tử thiêng liêng.........
2. Đọc Trong lòng mẹ, ta bắt gặp một bé Hồng rất đáng thương, đáng yêu, trong đau khổ, trái tim thương yêu của em vẫn dành cho người mẹ một cách đằm thắm, trọn vẹn. Cậu bé sống trong một hoàn cảnh vô cùng bất hạnh. Em sinh ra bởi một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, rồi cha qua đời vì nghiện ngập, mẹ em phải tha hương cầu thực, xa quê, xa gia đình, em sống với người họ hàng giàu có nhưng cay nghiệt. Tuy sống trong khổ đau, nhưng trái tim cậu bé vẫn vẹn nguyên tình yêu thương dành cho mẹ. Bà cô luôn nói những lời cay nghiệt, không ngừng gieo giắc vào tâm hồn ngây thơ của cậu những hoài nghi, khinh miệt mẹ. Nhưng em không hề để tâm và luôn nhớ về mẹ với những kí ức đẹp đẽ nhất. Tình yêu thương mẹ khiến cậu có những suy nghĩ mạnh mẽ, dứt khoát, muốn hết lòng bảo vệ mẹ. Cậu ước những cổ tục giống như hòn đá hay cục thủy tinh, cậu sẽ nhai, sẽ nghiến cho vụn nát mới thôi. Chính tình yêu thương trỗi dậy trong lòng khiến cậu muốn vùng lên để bảo vệ người mẹ tội nghiệp, đáng thương. Tình yêu thương còn bộc lộ qua cuộc gặp gỡ giữa hai mẹ con. Sau bao ngày xa cách, cậu xà vào lòng mẹ như thỏa nỗi nhớ mong, khát khao yêu thương, em muốn được mẹ ôm ấp, chở che trong niềm hạnh phúc tột cùng. Đoạn trích đã thể hiện được những cung bậc cảm xúc của cậu bé Hồng, một tâm hồn trẻ thơ đầy những tổn thương nhưng tình yêu dành cho mẹ vẫn dạt dào, mãnh liệt, thể hiện tình mẫu tử thiêng liêng và cao đẹp.
3.
Đoạn trích tức nước vỡ bờ là những áng văn xuôi hiện rõ nhất hiện thực của xã hội phong kiến với những đời sống của những người nông dân cực khổ. Một trong số đó là chị Dậu là người đại diện cho nhiều người nông dân Việt Nam trong hoàn cảnh sống trong xã hội thối nát và bất nhân đã đẩy cho người nông dân vào bước đường cùng, khiến cho họ phải liều mình chống lại để giành giật sự sống cho mình
Chị Dậu sống trong một gia đình nhất nhì trong hạng cùng đinh, dù đã bán hết những thứ có thể bán, bán từ củ khoai - đồ ăn thay cơm của gia đình, bán cả đàn chó mẹ, chó con mới đẻ, đến nỗi phải bán cả đứa con gái đầu lòng cho nhà Nghị Quế nhưng chị Dậu vẫn phải chạy vạy để lo đong đủ tiền sưu thuế cho chồng và cả người chú đã mất lâu năm, tiền sưu thuế cho người sống đã nặng rồi giờ còn gánh cho cả người chết. Trong những ngày sưu thuế không khí ở thôn quê nghèo càng trở nên ngột ngạt, hoàn cảnh của gia đình chị Dậu đã đến bước đường cùng, không thể nào xoay xở nổi, anh Dậu thì đang bị ốm cũng bị lôi ra đánh trói, còn chị Dậu chỉ biết kêu gào trong uất ức. Nhưng dù cho hoàn cảnh nào thì anh chị vẫn luôn cánh bên nhau, chị Dậu rất mực yêu thương chồng, khi anh Dậu được trả từ đình về nhìn anh mà chị xót hết ruột gan, xin ít gạo nấu cho anh rồi quạt cho cháo nguội, rồi lại giục chồng ăn. Chị Dậu chỉ lo cho chồng còn bản thân thì chẳng màng, trong hoàn cảnh ấy bản thân chị hiểu rằng mình phải thay chồng gánh vác trách nhiệm lo toan cho gia đình. Chẳng thế mà chị Dậu thay đổi tâm thế của mình khi nói chuyện với tên cai lệ và người nhà lí trưởng, chị phải bảo vệ chồng và con chị. Khi cai lệ đến chị van xin sợ hãi chỉ sợ chúng nó đánh chồng mình rồi chị hạ giọng "Chồng tôi đau ốm, ông không được phép hành hạ !". Khi bọn cai lệ vẫn cố đánh anh Dậu chị dùng hết sức thẳng tay xông vào túm cổ tên cai lệ, ấn dúi hắn ra cửa, sức khỏe người đàn bà lực điền đã khiến cho tên cai lệ ngã chỏng quèo, đến người nhà lí trưởng cũng không làm gì được chị. Sức mạnh của tình thương yêu đã làm trỗi dậy sức mạnh tiềm tàng trong con người chị. Sức mạnh quật cường khiến cho bọn tay sai khiếp sợ. Chị Dậu cũng xác định: "Thà ngồi tù. Để cho chúng nó làm tình làm tội mãi thế, tôi không chịu được", đúng là tức nước thì vỡ bờ, sức chịu đựng của con người có giới hạn. Từ một người hiền lành, nhẫn nhục chị trở nên ngang tàng, chí khí và sức sống mãnh mẽ. Hành động chống lại đám cường hào chỉ là hành động bế tắc, cùng quẫn của chị cũng như là đường cùng của những người nông dân sống trong xã hội bấy giờ. Chính bọn tham quan đã dồn chị đến cảnh không thể chịu đựng được mà phải vùng lên để bảo vệ bản thân và gia đình.
Đoạn trích "Tức nước vỡ bờ" dù chỉ là một đoạn trích nhưng nó là một màn bi hài kịch với những xung đột đầy căng thẳng. Chị Dậu được miêu tả rất chân thực, sống động và có sức truyền cảm. Tính cách chị Dậu là một người hiền dịu đầy tình yêu thương và biết sống khiêm nhường nhưng hoàn cảnh đã đẩy chị lên trở thành một sức mạnh phản ứng tiềm tàng
5.Lão Hạc là một người cha rất mực yêu thương con. Đồng cảm với nỗi phẫn chí của đứa con tội nghiệp, lão Hạc chấp nhận để con đi cao su. Làm như vậy, lão đã vì con mà ngậm ngùi chịu cảnh già cả, cô đơn, bệnh tật. Ở một mình, lão dành rất nhiều yêu thương cho con chó Vàng: gọi nó là “cậu” Vàng, ăn gì cũng cho nó ăn cùng, đau khổ, khóc lóc khi trót lừa nó để bán... Lão yêu con chó Vàng đơn thuần vì lão rất yêu loài chó ư? Không, lão yêu nó phần lớn bởi đó là kỉ vật của con trai để lại. Đặc biệt, cuối cùng lão Hạc đã chủ động tìm đến cái chết - một cái chết bi thương - cái chết bằng bả chó. Lão đã chấp nhận cái chết nghiệt ngã ấy để giữ lại cho con trai mảnh vườn đặng khi con về có vườn có đất làm ăn sinh sống. Chao ôi! Tình phụ tử ở lão Hạc thật khiến lòng ta cảm động.
đề 1: Bé Hồng là một cậu bé có một tuổi thơ bất hạnh nhưng cậu có một tâm hồn vô cùng trong sáng và dạt dào tình yêu thương. Bố cậu ăn chơi , nghiện ngập mất sớm, mẹ cậu phải tha hương cầu thực .Còn cậu , cậu phải sống với bà cô cay nhiệt ,ghẻ lạnh,luôn gieo rắc vào đầu óc non nớt của đứa chấu những hình ảnh xấu về người mẹ để cậu ruồng rẫy mẹ của mình.Nhưng Hồng đã ruồng bỏ những lời nói thâm độc của bà cô, cậu đặt 1 niềm tin mãnh liệt vào người mẹ của mình , cậu căm hận những thành kiến tàn ác đã khiến cho mẹ con Hồng phải xa lìa .Hơn ai hết , cậu luôn muốn sống trong tình yêu thương , được mẹ vỗ về, được làm nũng được chiều chuộng,....như bao đứa trẻ khác .Gio đây mẹ là niềm hạnh phúc, là khát khao duy nhất của cậu.Và rồi , vào hôm giỗ đầu thầy cậu . Mẹ đã về. Hồng sung sướng vô bờ. Dạt dào , miên man khi được nằm trong lòng mẹ, được mẹ âu yếm vỗ về.tất acr những khổ đau , những lời nói của bà cô đều bị lãng quên- trôi đi nhẹ như một đám mây.Trong lòng cậu lúc này chỉ còn niềm hạnh phúc .Qua đây, ta thấy được Hồng là một chú bé hiếu thảo , có tâm hồn trong sáng và hơn nữa cậu có một tình yêu thương cháy bỏng dành cho người mẹ bất hạnh của mình-tình mẫu tử thiêng liêng.........
Đề 3: Cảm nhận vé đẹp cúa chị Dậu
Ngô Tất Tố là nhà văn có vốn Nho học khá sâu rộng, đã sống nhiều ở làng quê, có tâm và có tài viết văn. Bởi vậy, năm 1Ớ37 tác phẩm Tắt đèn của ông cho ra mắt trên báo "Việt nữ" đã được sự ủng hộ nhiệt liệt của độc giả. Mặt khác, kiệt tác Tắt đèn còn đáp ứng được vấn đề thời sự nóng hổi trong thòi kỳ Mặt trận Dân chủ: vấn đề nông dân, vấn đề sưu thuế. Cũng năm 1937 nạn lũ lụt hoành hành dữ dội đã làm cho nhiều nông dân tỉnh Bắc Ninh - quê hương của Ngô Tất Tố lâm vào nạn chết đói khủng khiếp và nạn thất nghiệp tràn lan. Với trích đoạn Tức nước vỡ bờ cũng như cả kiệt tác Tắt đèn, Ngô
Tất Tố đã thể hiện thành công sức sống tiềm tàng của người phụ nữ nông dân Việt Nam - Chị Dậu - đồng thời phản ánh được những mâu thuẫn trong xã hội lúc ấy.
Trước khi tìm hiểu chúng ta hãy đọc lại lời "Tiểu dẫn" trong sách giáo khoa Ngữ văn 8 (NXB GD - 1999). "Sau khi cầm được món tiền bán con bán chó ở nhà Nghị Quế" chị Dậu tưởng rằng mình sẽ nộp xong "món nợ nhà nước", anh Dậu sẽ được tha về, nào ngờ bọn hào lý cho biết chị còn phải nộp suất sưu của chú Hợi (em ruột anh Dậu) đã chết từ năm ngoái! Và tên thư kí dõng dạc cắt nghĩa "chết cũng không trốn được sưu của nhà nước! (...) Nó chết tháng giêng, chứ nó chết tháng chạp củng vậy, bài chỉ làm rồi người ta không có chữa lại bao giờ, "khai tử" hay không "khai tử" mặc kệ! (...) nó chết vợ con chưa có, ông Lý cứ lấy vào thăn nhân, chồng chị không nộp cho nó thì ai nộp?" Mặc cho chị tha thiết van xin, chúng cho khất một hôm nữa và để cho anh Dậu được về nhà kẻo bị trói cả ngày trong lúc ốm nặng thì chết mất, chúng vẫn trừng trộ dậm dọa, không tha cho anh. Quả nhiên đềm ấy anh Dậu bị ngất xíu đi như chết. Người ta vác anh đi rủ rượi như cái xác đem trả về cho chị Dậu. Chị hoảng hốt lạy gọi chồng và tìm mọi cách cứu chữa anh. Hàng xóm củng đến giúp chị. Cuối cùng anh đã dần tỉnh lại. Bà lão láng giềng đem đến cho chị bát gạo, bảo chị đem nấu cháo. Bên ngoài, tiếng đồng hồ báo hiệu quan sắp về làng đốc thuế, chị Dậu muốn cho chồng húp ngụm cháo rồi mới tính đến việc đưa anh đi trốn. Nhưng nào có được ...!".
Ngay lúc ấy, bọn tay sai đã sầm sập tiến vào với những roi song, tay thước và dây thừng. Bằng những phẩm chất dịu dàng, có thể nhẫn nhục chịu đựng của người phụ nữ Việt Nam, chị Dậu đã hết lời van xin: "Nhà cháu đã túng, lại phải đóng cả suất sưu của chú nó nữa, nên mới lôi thôi như thế. Chứ cháu đâu dám bỏ bễ tiền sưu của nhà nước đâu? Hai ông làm phúc nói VỚI ông Lý hãy cho chúng cháu khất...", (...) "Khốn nạn! Nhà cháu đã không có, dẫu ông chửi mắng cũng đến thế thôi. Xin ông trông lại!".
(...) "Cháu van ông, nhà cháu vừa tỉnh được một lúc, ông tha
cho!".
Thế nhưng những lời lẽ run run và cố thiết tha của chị Dậu vẫn khó làm động lòng bọn cai lệ và người nhà Lý trưởng bởi vì đầy là
bọn "đầu trâu mặt ngựa". Qua đó chúng ta thấy rằng chị Dậu là người phụ nữ thông minh: biết nhường nhịn kẻ bề trên cũng là một cách làm xoa dịu, cải biến hoàn cảnh xấu.
Và mâu thuẫn càng lên đến đỉnh điểm khi bọn tay sai "trợn ngược hai mắt", "quát", "thét" rồi "bịch luôn vào ngực chị Dậu mấy bịch". Trước tình hình diễn ra quá bế tắc và uất ức, chị Dậu "không thể chịu được nữa liền liều mạng cự lại": "Chồng tôi đau ốm, các ông không được hành hạ!". Vì quá thương chồng trong cơn đau yếu, còn bị đánh đập tàn nhẫn nên chị Dậu mới có hành động chống trả như vậy. Tuy nhiên, bọn ác ôn đó chẳng những không chịu dừng tay mà còn "tát vào mặt chị một cái đánh bốp, rồi hắn cứ nhảy vào cạnh anh Dậu". Đến lúc này, bằng sức mạnh tiềm tàng của mình, chị Dậu đã vùng dậy chống trả quyết liệt: "Chị Dậu nghiến hai hàm răng: mày trói ngay chồng bà đi, bà cho mày xem". Trong truyện Tam quốc diễn nghĩa của nhà văn La Quán Trung có kể về nhân vật Trương Phi trước khi giao chiến với kẻ thù thường "nghiến hai hàm răng", đôi mắt "trợn ngược", La Quán Trung miêu tả tính cách của một đấng nam nhi, một người anh hùng như thế là rất tự nhiên. Còn trong trích đoạn Tức nước vỡ bờ này, Ngô Tất Tố đã để cho chị Dậu "nghiến hai hàm răng" trước bọn tay sai khiến cho độc giả hết sức bất ngờ. Xưa nay trong văn học Việt Nam, chúng ta hiếm khi bắt gặp hình ảnh nữ giới như vậy. Tuy nhiên, độc giả vẫn chấp nhận được và còn thú vị nữa!
Tính cách của chị Dậu là thế đấy! Đối với những người hiền từ, chị có thái độ đối xử dịu dàng, mềm mỏng. Đối với bọn xấu xa, phi nhân tính, chị sẵn sàng "sấm sét ra tay". Và thái độ xưng hô của chị Dậu đối với bọn sai nha có sự thay đổi đến ... một trăm tám mươi độ! Chị Dậu xưng mình là "bà” và gọi bọn tay sai là "mày"ỉ Sự đổi ngôi kỳ diệu này thể hiện thái độ khinh bỉ, căm phẫn của chị Dậu đối với "kể bề trên' đồng thời còn toát lên vẻ đẹp tuyệt vời của người phụ nữ Việt Nam "thà chết đứng còn hơn sống quỳ".
Cơn phẫn nộ của chị Dậu bỗng bốc cao hơn lửa cháy. Chị "túm lấy cổ" của tên cai lệ "ấn dúi ra cửa" và "ngã chỏng quèo". Những từ ngữ miêu tả này đã làm nổi bật "tinh thần phản kháng gan dạ" của chị Dậu trong lúc bị kẻ thù giày xéo, hành hạ tàn nhẫn. Cái tư thế
ngang tàng, bất khuất của chị Dậu đối lập với cái hình ảnh nhỏ nhoi, yếu hèn, "lèo khoẻ" của tên cai lệ. Nhưng tên cai lệ vừa bại trận thì tên Lý trưởng đã vào cuộc. Hắn "sấn số bước tới giơ gậy chực đánh chị Dậu". Chị Dậu sẵn sàng tư thế đế vào "hiệp hai". Nhanh như cắt, chị Dậu nắm ngay được gậy của hắn. Hai người giằng co nhau, đu đấy nhau, rồi ai nấy đều buông gậy ra, áp vào vật nhau. Sức mạnh của chị Dậu thời điểm này có thể so sánh với "chàng khổng lồ" trong các truyện cổ tích thời xưa. Hình tượng chị Dậu hiện lên vừa mạnh khỏe vừa tươi sáng. Chị mạnh khỏe trong cuộc đấu tranh đơn độc, một mình mà "hạ gục" được hai đấng mày râu. Đồng thời chúng ta cũng thấy chị tươi sáng trong phẩm chất sẵn có của mình. Sức mạnh bất ngờ của chị được phát xuất từ "sức mạnh của tình yêu thương". Chị yêu thương người chồng gầy yếu của mình đang bị cùm kẹp, ốm đau phải chịu cảnh đánh đập vì SƯU thuế. Chị tận tình chăm sóc từng miếng ăn, thức uống cho chồng. Dù bữa rau, bữa cháo, bữa khoai, dù đói hay no, nghĩa vợ tình chồng vẫn mãi keo sơn. Mặt khác, chị còn yêu thương đàn con thơ dại khi phải xa cha, khi chia lìa mẹ vì những lý do vô cớ. Tấm lòng người vợ, tấm lòng người mẹ của chị Dậu đã thổi bùng lên ngọn lửa yêu thương, sưởi ấm không những ở trích đoạn này mà còn ở cả tiểu thuyết Tắt đèn.
Xét cho cùng, thái độ chống trả quyết liệt của chị Dậu đôi với bọn phong kiến là một hành động đấu tranh tự phát, đơn côi và liều lĩnh: "Thà ngồi tù. Để cho chúng nó làm tình làm tội mãi thế, tôi không chịu được ..." Thái độ và hành động của chị Dậu gợi chúng ta liên tưởng đến nhân vật anh Pha trong tiểu thuyết Bước đường cùng của nhà văn Nguyễn Công Hoan: Anh Pha là "hình tượng nhân vật nông dân duy nhất có sự phát triển về ý thức đấu tranh chống'kẻ thủ giai cấp đòi quyền sống" trong dòng văn học hiện thực trước Cách mạng tháng Tám 1945. Anh Pha đã từng nói trong truyện: "Tôi thề ràng sẽ chiến đấu đến cùng". Anh Pha dám phang vào đầu tên Nghị Lại chiếc đòn gánh đi kèm một lời nguyền rủa "Đồ ăn cướp". Khi bị trói khiêng đi, cửa tù đang chờ đợi, anh Pha vẫn "muốn nuôi trong lòng một mối hận nghìn năm". Mặc dù anh Pha có ý thức đấu tranh nhưng tính cách vẫn còn nhút nhát, yếu mềm,.... Cuối cùng, thất bại là hậu quả tất yếu. Như vậy, cả nhân vật chị Dậu trong Tắt đèn (Ngô Tất Tố) lẫn anh Pha trong Bước đường cùng (Nguyễn Công Hoan)
vẫn chưa phải là nhân 'Vật tiêu biểu cho những người nông dân giác ngộ Cách mạng thời kỳ Mặt trận Dân chủ 1936 - 1939.
Tóm lại, trong kiệt tác Tắt đèn cũng như trong trích đoạn này, chị Dậu là một hình tượng người phụ nữ nông dân đẹp trong đau khổ. Càng trong đau khổ, tâm hồn của chị Dậu càng ngời sáng lung linh. Cứ mỗi lần đi ngang cánh đồng sen mênh mông, bát ngát, nhìn những đoá hoa sen trắng nõn giữa bùn nhơ, em chợt nhó' đến những phẩm chất thanh sạch, tinh khiết của chị Dậu cũng như của biết bao người phụ nữ Việt Nam đáng yêu khác.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 8 - Năm thứ ba ở cấp trung học cơ sở, học tập bắt đầu nặng dần, sang năm lại là năm cuối cấp áp lực lớn dần nhưng các em vẫn phải chú ý sức khỏe nhé!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK