Lời giải 1 :
“Ừ, cũng đã đến lúc bỏ nó đi rồi..”
Nghe xong câu nói đó, tôi như chết lặng. Tôi đã gắn bó với ngôi trường này cũng ngót 60 năm trời, trải qua biết bao thăng trầm sóng gió, bao thế hệ thầy trò, bao kỉ niệm vui buồn của các cô cậu áo trắng. Phải, tôi - cây bàng - sắp sửa bị người ta “bỏ” đi. Một câu nói bỏ là bỏ. Tôi biết mình đã đến lúc rời bỏ nơi quen thuộc này. Rồi sau này tôi sẽ đi đâu về đâu? Tôi không thể biết được. Có thể tôi sẽ được làm thành những quyển vở, quyển sách để tiếp tục gắn bó với các cô cậu học sinh; cũng có thể tôi sẽ trở thành một bộ kỉ sang trọng nào đó (*bộ bàn ghế); hoặc cũng có thể tôi sẽ trở thành một khúc gỗ vô dụng. Tôi có chút mong chờ cuộc đời mới nhưng tôi cũng nuối tiếc hình dáng cây bàng này. Chợt những kí ức đã phủ bụi lâu ngày hiện lên trong đầu tôi, rõ mồn một như mới ngày hôm qua. Năm đó tôi chỉ là một nhánh cây non nớt nhỏ xíu mà thầy hiệu trưởng đã xin được của lão buôn bàng. Thầy đem tôi về "trường" để chăm sóc. Gọi là trường thế thôi chứ lúc ấy chỉ là một gian nhà vách đất lợp ngói rơm. Năm tháng trôi qua, gian nhà ấy thành một dãy nhà, rồi hai dãy, ba dãy, ... cho đến khi nó là một ngôi trường chính thức như bây giờ. Rồi tôi nhớ đến cái thời tôi còn tươi trẻ và tràn đầy nhựa sống. Khi những tiếng ve đầu tiên bắt đầu ngân lên báo hiệu mùa hè đến, cũng là lúc dòng nhựa chảy trong tôi mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Dòng nhựa ấy tiếp sức để những chiếc lá mới ngày nào còn bé bỏng non nớt, giờ đã xanh ngắt xòe ra to. Tôi đã làm việc rất nhiệt huyết và chăm chỉ để những tán cây của mình ngày một vươn rộng ra, ra che nắng cho bọn nhỏ. Thi thoảng có chị gió ghé chơi, tôi sẽ gửi chị mấy chiếc lá để bọn nhỏ làm quạt. Cũng chính vào thời điểm đó, những chùm hoa trắng muốt, nhỏ li ti của tôi xuất hiện . Mỗi làn gió nhè nhẹ thoảng qua là có cả thảm hoa bàng trải đều quanh gốc, vương đầy trên mái tóc dài óng ả của các nữ sinh. Những tháng ngày buồn nhất có lẽ là ba tháng nghỉ hè. Khi ấy chỉ còn lại một mình chúng tôi ở lại ngôi trường này. Nhưng đến tháng 9, khi thu về, nắng vàng dịu ngọt xuyên qua từng mặt lá làm gương mặt tôi như sáng bừng lên. Ai thấy mình đẹp mà chẳng vui, tôi vui vì thấy mình đẹp. Tôi còn được nghe lại tiếng nói, tiếng cười xôn xao của các bạn học trò tinh nghịch, dễ thương. Thu qua, đông lại. Mùa đông lá tôi chuyển màu đỏ nâu, trông như những đám lửa li ti trong cái giá lạnh. Rồi gió bấc thổi qua, những chiếc lá màu lửa rụng xuống. Sau khi cởi bỏ tấm áo rực rỡ của mình, tôi chỉ còn lại tấm thân sần sùi với những cành khẳng khiu đứng trơ trọi giữa gió mưa. Khi ấy tôi thu mình ngủ ngon lành trong tiếng ru của gió. Cứ như vậy, một mình tôi đứng đó chống đỡ cả mùa đông. Để xuân về, tôi lại vươn mình thức giấc. Mùa xuân về, thời tiết trở nên ấm áp, và trên người tôi nhú ra muôn vạn lộc non. Trong suốt mùa đông, tôi đã giấu trong nó tiềm tàng màu xanh non của sự sống. Tôi vui vẻ đón xuân nhiệt thành, say đắm. Tôi hiểu rằng bản thân cũng phải góp chút ít tinh túy của mình để làm nên sức dào dạt của đất trời. Giờ thì tôi đã là một cây bàng già nua, sần sùi, cằn cỗi. Tôi lặng đi khi nghĩ đến ngày chia tay mái trường, phải chia tay những cô cậu học sinh ... Nhưng tôi sẽ tận hưởng nốt khoảng thời gian đẹp đẽ này của mình để không nuối tiếc về sau.
Thảo luận
-- Tại mình thấy bạn làm đoạn văn nên mình mới vote 2 sao
-- Là ko đúng
-- Rồi mình mới đọc lại thì thấy là do mình ghi đề khiến bn ko hiểu đề viết đoạn văn hay bài văn
-- Mình nói bn ko sai khi nào
-- "Mình ko nói là mình đỗ lỗi do bạn"
-- Bn ko hiểu ý mình rồinoi
-- Nói chung là mình xin lỗi vì nhắn ko đầy đủ khiến bn ko hiểu lời mình nói.
-- Cảm ơn bạn vì đã trả lời