Không còn là đứa bé ngây thơ, hồn nhiên như ngày nào. Giờ đây tôi đã là một cô bé học lớp 8, cũng đã 14 tuổi rồi. Và khi ấy, tôi muốn nói với mọi người, với bố mẹ và bạn bè rằng "Tôi thấy mình đã lớn khôn". Đó là việc tự nhận thức về bản thân mình, về những thay đổi của bản thân theo chiều hướng tích cực. "Lớn khôn" ở đây không chỉ là ở ngoại hình mà điều quan trọng là sự trưởng thành, chín chắn trong tâm hồn mỗi người.
Đi hết chặng đường gần 15 năm trên đời, tôi không còn là một đứa bé mè nheo và nhõng nhẽo như xưa. Tôi lớn lên trông thấy, thấp hơn chị gái tôi chẳng là bao.
Hơn nữa những nhận thức của tôi về thế giới xung quanh không còn quá ngây thơ và hồn nhiên như ngày nào, tôi nhìn cuộc sống ở tính quy luật, bản chất, ở bề sâu bề sau về xa. Cuộc sống này đâu còn là một màu hồng đẹp đẽ như tôi từng thấy, đó là một cuộc sống phức tạp, bộn bề với những cái cao cả và thấp hèn, đẹp đẽ và xấu xí, thiện và ác, hùng và bi... Tất cả những mặt đối lập của cuộc sống cùng tồn tại và chuyển hóa vào nhau nên rất cần phải tỉnh táo, bản lĩnh để đi theo cái thiện, để hướng tới cái chân thiện mỹ. Và chính hiện thức ấy cũng là một phần tôi rèn nhận thức, tâm hồn của tôi. Với cái nhìn cuộc sống đa chiều, con người thì đa diện, tôi có một cái nhìn toàn cảnh về cuộc sống, nắm bắt được những bản chất để có cách ứng xử hợp lí. Tôi đã lớn khôn phải chăng là như thế.
Tôi thấy mình đã lớn khôn còn bởi tôi đã hiểu hơn về chính bản thân mình. Mỗi con người không hề giản đơn, xuôi chiều như bề ngoài chúng ta thấy. Đó là một tiểu vũ trụ với đầy những bí ẩn đang chờ người du hành đến khám phá. Và tôi cũng đã và đang tiến những bước đầu tiên để khai phá tâm hồn mình. Khi tôi hiểu được tôi thì tôi sẽ nhận thức được bản thân mình từ tính cách, phẩm chất, sở thích.... Bên cạnh đó tôi còn khám phá được những khả năng, giới hạn của bản thân từ đó mà khơi thức những khả năng tiềm ẩn, những mong muốn sâu kín. Khi tôi đã hiểu tôi thì như một điều tất yếu, tôi sẽ sống cuộc đời của chính mình. Biết rõ về chính mình tức là tôi nhận thức được những ưu điểm và hạn chế của bản thân từ đó mà tìm hướng hạn chế hoặc phát huy để định hướng các mục tiêu và giá trị sống. Cứ như vậy thì việc chọn lựa cho mình một con đường đi đúng đắn là không quá khó, tôi là chủ cuộc đời mình chứ không phải ai khác. Hiểu bản thân mình cũng là một cách để tôi chia sẻ, kết nối với những người xung quanh, ngọn lửa trong tôi khi tìm thấy sự hòa hợp với cộng đồng chắc hẳn sẽ phát huy tối đa sức mạnh tiềm ẩn.
Tôi thấy mình đã lớn khôn bởi giờ đây tôi đã biết khơi lên trong mình ngọn lửa của yêu thương, của đam mê và của niềm tin. Yêu thương chính là thước đo của sự trưởng thành bởi chính nhà văn V. Hugo đã từng quan niệm:"Trên đời, chỉ có một điều ấy thôi, đó là yêu thương nhau". Khi yêu bản thân mình hơn, tình cảm trao đi cho những người xung quanh tôi cảm thấy thật an nhiên và nhẹ nhõm. Khi biết yêu thương nhiều hơn, tôi thể hiện ra bằng những hành động chân thành: có trách nhiệm với chính bản thân mình, chia sẻ, động viên, dang rộng cánh tay khi ai đó bị thất bại hoặc tổn thương, giúp đỡ và yêu quý những người thân nhiều hơn. Chính tình yêu thương chứ không phải điều gì khác khiến tôi sống nhân văn và cao cả hơn. Hơn một triết lí tôi nhận ra là để yêu thương chân thành và lan tỏa, hãy biết hy sinh bản thân mình. 14 tuổi, tôi cũng phần nào tìm thấy cho mình những đam mê, những ước muốn, những khát vọng riêng. Cùng với ngọn lửa của niềm tin và tri thức, tôi sẽ cố hết sức để thổi bùng những ngọn lửa đang tiềm ẩn. Và cảm ơn cuộc đời, những người xung quanh đã góp phần cho tôi khôn lớn.
Giờ đây, tôi thấy mình đã khôn lớn chỉ là một phần rất nhỏ. Chặng đường đời còn rất dài và thật lắm chông gai, tôi luôn tự dặn lòng phải chân cứng đá mềm để bước vào đời.
bài bn đây ạ😉😉😉😉
Thời gian như một cỗ xe vô hình lăn bánh trôi đều, trôi đều không gì ngăn cản. Để rồi, một mai thức dậy, tôi giật mình nhận ra hai từ “khôn lớn” đã áp sát bên mình: hình như mình đã không còn bé nữa. Từng đổi thay lần lượt hiện ra như những thước phim quay chậm, rành rọt về sự khác biệt của tôi, cả về thể xác lẫn tâm hồn. Và tôi thấy mình đã trưởng thành- tôi đã lớn.
Con người tôi đang ngày càng lớn lên theo năm tháng. Nhớ ngày nào, tôi còn là con bé nhút nhát chỉ biết lò tò theo sau chân mẹ, thế mà bây giờ, nhóc ấy đã trở thành một học sinh Trung học cơ sở, có chiều cao gần bằng mẹ. Bởi tôi lớn về chiều cao nên tầm tay của tôi cũng với xa hơn trước. Tôi có thể dễ dàng lấy những cuốn sách từ trên giá cao nhất xuống, có thể giúp mẹ treo quần áo lên mắc tủ mà không cần bắc ghế… Những việc ấy hồi nhỏ tôi không thể làm được thì bây giờ đều trở nên đơn giản, dễ dàng. Tôi cũng không còn cảm thấy tự hào khi giúp bố mẹ làm những công việc gọi là lặt vặt ở trong nhà nữa, tất cả đều đã trở thành những việc làm thường ngày của tôi, không có gì khó khăn hay quá sức cả. Cái cảm nhận mình đang lớn lên ban đầu đối với tôi còn rất mơ hồ nhưng càng lúc tôi càng nhận thức được rõ ràng hơn.
Một hôm nọ, khi tôi đi học về, tôi thấy mảnh giấy đặt ở trên bàn, trong đó ghi “ Con chăm sóc em cả tuần nhé! Mẹ có việc phải đi công tác xa, tuần sau mẹ mới về. Mẹ mua sẵn đồ ăn cả tuần rồi đấy, cứ thế mà nấu. Bây giờ con đi đón em đi! Chị em ở nhà ngoan nhé! ”. Việc này thật bất ngờ, khiến tôi có chút lo lắng vì từ trước tới nay, tôi chỉ phụ giúp mẹ thôi. Sáng hôm sau, tôi dậy thật sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà, cho em ăn rồi chở em đi học. Lúc đó, mọi việc trong nhà từ quét nhà, lau nhà đến giặt giũ, nấu cơm… tôi đảm đương hết. Lúc nào tôi cũng phải để ý đến mấy đứa em của tôi, bởi vì nó quá nghịch ngợm, hiếu động, lại hay trêu các chị nữa chứ. Khi cơm đã chín, tôi lấy cơm cho em ăn trước. Bón cơm cho em út ăn là một cực hình đối với người làm anh, làm chị, bởi lúc nào cũng phải dỗ ngon dỗ ngọt để nó ăn cho hết bát cơm. Tối đến, khi cơm nước xong xuôi, mấy chị em xem phim hoạt hình khoảng 15 - 20 phút cho đầu óc thư giãn. Sau đó, tôi giục em gái tôi mang sách vở ra học bài, còn tôi, tôi lại hát ru, vỗ về cho đứa em, thằng Cún đáng yêu của chị em tôi, mới 4 tuổi đi ngủ. May mà bố mẹ tôi là bộ đội, chị em tôi quen với cảnh bố hoặc mẹ đi công tác xa nhà, nếu không thằng Cún khóc đòi mẹ thì quả là khó dỗ. Khi nó ngủ ngon lành,tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Tiếp đến, tôi kiểm tra em gái tôi học bài, chỗ nào nó chưa hiểu thì giảng giải cho nó, bài tập nào khó nó chưa làm được thì hướng dẫn nó cách làm, rồi mới tới lượt tôi học. Có hôm bố tôi đi trực về sớm, tôi không phải nấu cơm, thì chị em chúng tôi được ra ngõ ngắm trời ngắm đất, hoặc là được cùng nhau xem phim trên kênh dành cho mẫu giáo, thiếu nhi. Những buổi bố tôi đi làm về sơm, tôi đỡ mệt hơn vì đã có bố cùng vào bếp nấu cơm. Bấy giờ, tôi mới hiểu bố mẹ tôi đã vất vả và cực nhọc rất nhiều khi nuôi nấng, chăm sóc chị em chúng tôi. Cứ thế, cứ thế, 1 tuần rồi cũng trôi qua, mẹ tôi cũng đã về. Chị em tôi vui sướng khôn cùng khi gặp mẹ. Tôi ôm chầm lấy mẹ, mắt tôi rơm rớm cứ như chị em tôi đã xa mẹ lâu lắm rồi ấy. Tôi cảm thấy vòng tay của mẹ ôm tôi chặt hơn. Mẹ tôi thủ thỉ bên tai tôi bằng những lời âu yếm: “ Con đã lớn rồi, con trông được em, con làm được việc nhà khi mẹ vắng nhà. Con đã lớn thật rồi. Mẹ rất vui!”. Thấy mẹ tôi vui vẻ tươi cười, tôi áp má mình vào ngực mẹ, tự nhiên những giọt nước từ mắt tôi cứ ứa ra.
Sau sự việc ấy, tôi càng yêu thương mọi người xung quanh, tự có trách nhiệm, nhận thức được mọi chuyện, luôn giúp đỡ bố mẹ và mọi người xung quanh. Bố mẹ tôi cũng yên tâm nhiều khi đi công tác, để chị em ở nhà. Hàng xóm xung quanh tôi cũng khen chị chúng tôi đã biết tự lập, biết bảo ban nhau hơn. Điều đó khiến chị em tôi rất vui và tự hào về bản thân và gia đình mình.
Riêng bản thân tôi, tôi nhận thức được rằng: tôi đã lớn vì thời gian trôi đi, tôi được bố mẹ nuôi dạy thương yêu, chị em chúng tôi luôn luôn vui vẻ; tôi đã lớn vì thời gian trôi đi, tôi được các thầy cô yêu thương dạy dỗ, bạn bè quý mến như người thân. Với nhận thức như thế, tôi thấy mình phải có trách nhiệm hơn với mọi người, với học hành và công việc.Tôi hiểu khi khôn lớn, trưởng thành rồi cũng phải đồng nghĩa với việc biết nhìn nhận sự thật về những lời nói chưa dịu dàng, những việc làm chưa đến nơi đến chốn dẫn đến những lỗi lầm. Đôi lúc, tôi hồi tưởng về quá khứ và hối hận về những việc mình đã làm chưa đúng khiến cho bố mẹ, thầy cô phải phiền lòng. Từ những việc đó, tôi rút ra được nhiều bài học quý giá, tự kiểm điểm bản thân và quyết tâm rèn luyện để mình sống tốt hơn. Điều mà tôi thấy tuyệt vời nhất, hứng thú nhất có lẽ là khi tôi bắt đầu có hoài bão, ước mơ về tương lai của mình. Tôi mơ ước trở thành một ca sĩ. Tôi tưởng tượng mình cầm chiếc míc trên tay để hát, để truyền cảm hứng từ lời ca, từ tình cảm chân thật của mình tới mọi người. Tôi đặt ra những mục tiêu, vạch ra những kế hoạch và tạo dựng một niềm tin vững chắc cho ước mơ, hoài bão ấy. Tôi luôn tin tưởng, chỉ cần tôi cố gắng hết mình, tôi nỗ lực không ngừng nghỉ, có thể một ngày kia, thành công sẽ mỉm cười với tôi. Và hạnh phúc đối với tôi là được mọi người yêu mến. Tôi tự hứa với lòng mình, phải luôn luôn cố gắng vươn lên, luôn luôn nâng niu những hạnh phúc như một món quà mà thượng đế đã ban tặng, trân trọng nó bằng cả trái tim. Không chỉ có vậy, tôi còn nhận thức ra một điều đó là: đừng bao giờ để thời gian trôi qua một cách vô ích, mà phải thường xuyên học tập và rèn luyện, ước mơ và sáng tạo để sau này trở thành người có ích trên con đường lập thân, lập nghiệp, hòa mình trong cuộc sống cộng đồng.
Chắc không lâu nữa đâu, chỉ ít năm tới đây thôi, tôi sẽ bước vào cuộc sống mới, cuộc đời của chính bản thân mình, không còn vòng tay của mẹ, không còn sự che chở của bố. Tôi sẽ tự mình bước trên con đường riêng của mình, và sẽ tự nắm lấy chìa khóa để mở cánh cửa của tương lai, cánh cửa để vươn tới ước mơ. Tôi thấy mình lớn hơn trong từng suy nghĩ, từng lời ăn, tiếng nói, cả trong cách cảm nhận cuộc sống. Ai cũng từng mắc lỗi, nhưng người chiến thắng là người không chạy trốn mà sẵn sàng đối diện, sẵn sàng sửa đổi. Chỉ có như thế, mình mới làm chủ được chính mình, mới sống tử tế được trong cộng đồng và sống có ích cho xã hội.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 9 - Là năm cuối ở cấp trung học cơ sở, sắp phải bước vào một kì thi căng thẳng và sắp chia tay bạn bè, thầy cô và cả kì vọng của phụ huynh ngày càng lớn mang tên "Lên cấp 3". Thật là áp lực nhưng các em hãy cứ tự tin vào bản thân là sẻ vượt qua nhé!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK