Trang chủ Ngữ văn Lớp 7 Đọc đoạn văn Hoa học trò ( sgk-87 lớp 7),...

Đọc đoạn văn Hoa học trò ( sgk-87 lớp 7), em thấy Xuân Diệu nghĩ gì về hoa học trò? Còn em, em có cảm nghĩ gì về loài hoa rất gắn bó với học trò này? Hãy trình

Câu hỏi :

Đọc đoạn văn Hoa học trò ( sgk-87 lớp 7), em thấy Xuân Diệu nghĩ gì về hoa học trò? Còn em, em có cảm nghĩ gì về loài hoa rất gắn bó với học trò này? Hãy trình bày cảm nghĩ của riêng em bằng 1 đoạn văn biểu cảm

Lời giải 1 :

Phượng không thơm, phượng chưa hẳn đã là đẹp, nhưng phượng đỏ và phượng nhiều, phượng có một linh hồn sắc sảo mênh mang.
Phượng không phải là một đóa, không phải vài cành; phượng đây là cả một loạt, cả một vùng, cả một góc trời đỏ rực. Mỗi hoa chỉ là một phần tử của cái xã hội thắm tươi; người ta quên đóa hoa, chỉ ngó đến cây, đến hàng, đến những tàn lớn xòe ra, trên dậu khít nhau bằng muôn ngàn con bướm thắm. Mầu hoa phượng chói lói, sinh sống như sắc máu người.
Ấy là lời kêu kỳ bí của mùa hè; trong nắng chói chang, mùa hè thét lên những tiếng lửa.
Nhưng hoa càng đỏ, lá lại càng xanh. Vừa buồn mà lại vừa vui, mới thực là nỗi niềm bông phượng. Một làn gió hẩy tới; từng đợt sóng rào rào trên biển hoa....
Người ta hay trồng phượng ngoài thành và trong thành; và người ta hay trồng phượng trong các sân trường. Vì sao? Nhưng dù trồng ở đâu, cũng chỉ có bọn học sinh yêu và hiểu hoa phượng nhất. Hoa phượng là hoa học trò. Còn ai quen với phượng cho bằng bọn cắp sách đến trường một ngày hai buổi! Còn ai có linh hồn tươi thăm để quan hòai cùng với phượng thắm tươi?
Mùa xuân, phượng ra lá. Lá xanh um, mát rượi, ngon lành như lá me non. Lá ban đầu xếp lại, còn e; dần dần xòe ra cho gió đưa đẩy. Lòng học trò phơi phới làm sao! Cậu chăm lo học hành, rồi lâu cũng vô tâm quên màu lá phượng.
Một hôm, bỗng đâu trên những cành cây báo ra một tin thắm : mùa hoa phượng bắt đầu! Đến giờ chơi, học trò ngạc nhiên nhìn trông : hoa nở lúc nào mà bất ngờ dữ vậy!
Bình minh cùa hoa phượng là một màu đỏ còn non, nếu có mưa, lại càng tươi dịu. ngày xuân dần đến, số hoa tăng, màu cũng đạm dần. Rồi hòa nhịp với mặt trời chói lói, maù phượng mạnh mẽ kêu vang; hè đến rồi !
Khắp thành phố bỗng rực lên, như đến tết nhà nhà đều dán câu đối đỏ.
Sớm mai thức dậy, cậu học trò vào hẳn trong mùa phượng; thôi, nghĩ hè sắp đến đây!
Mùa thi cử sắp đến !
Thi cử cho các anh sắp ra trường, lười biếng cho các em còn ở nhiều năm.
Sự học một bên căng, một bên chùng, đều ghi dấu hoa phượng. Các em ngồi trong lớp làm bài, tay không muốn chạy nhanh. Vì gần nghỉ, nên các em nghỉ ngay từ lúc còn chưa nghỉ. Phượng đỏ thế kia mà! Khắp các cành đều có hoa; hoa nở, hoa rơi, hoa bay, đến cả ngoài vườn xa không có cây mà cũng có hoa phượng.
Các chàng trẻ vui tay nhặt cánh phượng trên cỏ xanh, lẩn thẩn như bùi ngùi. Có người bỏ vào sách ép, có người bỏ cả vào thư gửi đi. Hoa phượng tươi, tươi nhưng mà tươi quá quắt; hoa phượng đẹp, nhưng mà đẹp não nùng. Ai xui hoa phượngt nhiều như vậy? Ai dạy cho hoa phượng cái màu xa xăm? Phượng vui; cái vui tươi như là làm cho thái quá để che cái sầu uất.
Cái sầu nghỉ hè, vâng, nhất là đối với những chàng sắp ra trường, mà trước khi ra, phải trải một cuộc thi. Những chàng ấy chăm ngay từ đầu năm; đến lúc hoa phượng đậm màu, lại càng gấp gáp. Vài chàng bấy lâu nhác biếng, nay cũng bị màu hoa phượng đẩy cho ở sau lưng.
Phượng hồng, phượng đỏ, phượng xác pháo, phượng máu người, phượng cứ nở, các anh cứ cố học; sắc phượng mệt mỏi lắm sao! Thật đúng với lòng các anh, gắng sức nhưng mà buồn bã. Các anh đã nghĩ đến hè, đến lúc ra trường , đến ngã ba đường phải chọn hướng đi , đến cuộc đời đang rình các anh mà chụp bắt.
Rồi một hôm, trống đánh: các anh ngồi thi. Ôi, bài văn bí quá, bài tính nghĩ mãi không ra, các anh toát mồ hôi, ngó quanh quẩn như cầu cứu; nhìn ra cửa sổ, thấy bóng phượng ở ngoài sân! Rồi kẻ đậu thì bỏ mặc bông phượng mà vui vầy ; kẻ hỏng buồn riêng một mình, bạn bè cũng không, chỉ biết thở than cùng bông phượng.
Họ đi giữa đường, dẫm xác bông phượng; họ ngồi thơ thẩn, bông phượng cũng rụng bên mình. Bàn tay mân mê bông phượng, cái sắc đỏ ám ảnh, đỏ một cách tức tối, đỏ một cách tuyệt vọng.
Phượng cứ nở. Phượng cứ tơi. Bao giờ cũng có hoa phượng nở. Nghỉ hè đã đến. Học sinh sửa soạn về nhà. Nhà chưa về, cái vui gia đình đâu chửa thấy, chỉ thấy xa trường, rời bạn; buồn xiết bao! Những cuộc tình duyên giữa bạn bè, đến lúc rẽ chia, cũng rẽ chia dưới màu phượng; dù hữu tâm, dù vô tình, người nào cũng có sắc hoa phượng nằm ở trong hồn. Phượng xui ta nhớ cái gì đâu. Nhớ người sắp xa, còn đứng trước mặt....Nhớ một bãi biển sóng chấp chóa...
Nhớ một trưa hè gà gáy khan...Nhớ một thành xưa son uể oải.......Thôi học trò đã về Huế, hoa phượng ở lại một mình. Phượng đứng canh gác nhà trường, sân trường. Hè đang thịnh, mọi nơi đều buồn bã, trường ngủ, cây cối cũng ngủ. Chỉ có hoa phượng thức để làm vui cho cảnh trường. Hoa phượng thức, nhưng thỉnh thoảng cũng mệt nhọc, muốn lim dim. Gió qua, hoa giật mình, một cơn hoa rụng.
Cứ như thế, hoa học trò thả những cánh son xuống cỏ, đếm từng giây phút xa bọn học sinh! Hoa phượng rơi, rơi......Hoa phượng mưa. Hoa phượng khóc. Trường tẻ ngắt, không tiếng trống, không tiếng người. Hoa phượng mơ, hoa phượng nhớ. Ba tháng trời đằng đẵng. Hoa phượng đẹp với ai, khi học sinh đã đi cả rồi.
Thế là ba tháng qua. Hoa phượng gần xong cái bổn phận của mình. Từng trận, từng cơn, hay từng đóa, từng cánh, phượng đã trải hết mùa hè, thu sang như trút cả gánh hoa, học sinh về đây! Hoa phượng chỉ, còn lưa thưa, lẻ tẻ; ôi các anh em, chúng tôi đã nở đẹp lắm, các anh không đến sớm mà xem, chúng tôi nhớ các anh mà rụng hết rồi, bây giờ còn mấy bông hoa là để dành chờ các anh, chứ đáng lẽ đã rụng tiệt cả.
Anh em học trò nhìn lên cành phượng: lúc đi phượng nở, lúc về, phượng rơi lại, cánh sẫm mục nát. Trên cành, cái vui bông phượng tuy cuối mùa mà đằm thắm biết bao! Hết cái gắt gỏng bề bộn mùa hè, bây giờ hoa phượng lưa thưa, cuộc tình duyên đã dời sang thu, có lẽ vì vậy mà hoa phượng ấm lên gấp bội.
Vài hôm nữa, hoa phượng sẽ nghỉ, sẽ yên lặng để cho anh em học, anh em cố học đi, tìm hái bông lài, bông lý, kiếm ngửi hoa ngâu, hoa hồng; anh em học cho hay, hoa phượng sẽ gặp các anh lúc cuối năm, trong lời chia ly, rẽ rời, và lại nói cùng các anh cái tâm sự thiết tha của mùa hè .

Những câu thơ ấy đã khiến cho hình bóng những đóa phượng đỏ nở rộ lên trong tâm trí em. Gợi lên rất nhiều những cảm xúc khó tả.

Cây phượng là một loài cây cổ thụ, thân cây thô ráp, sần sùi. Lá cây luôn xanh tốt quanh năm. Không có lúc trầm buồn, trơ trụi khi vào đông như cây bàng, cũng không có lúc cựa mình nhú từng chồi non như cây sấu. Hoa phượng cũng trầm lặng giống như vậy. Hoa phượng không có mùi hương nồng nàn như các loài hoa khác. Thế nhưng nó vẫn được tất cả mọi người yêu quý. Và được ưu ái mệnh danh là hoa của học trò. Những bông hoa phượng có màu đỏ rực như máu, như lửa. Đỏ như là nó đã hút hết những cái nắng oi ả của mùa hạ, hút hết những tinh túy của đất trời chỉ để nuôi màu hoa. Có lẽ vì đã dồn hết máu lửa cho màu đỏ ấy, làm hoa phượng không có mùi thơm.

Những cánh phượng màu đỏ rực ấy mỏng tanh, mềm mại như cánh bướm. Chỉ một cơn gió nhẹ thôi cũng làm chúng phập phồng, như muôn nghìn cánh bướm đang tung bay. Những cánh bướm đỏ thắm ấy chở biết bao tâm sự của tuổi học trò. Đó là những lo lắng khi lại một mùa thi nữa đến. Đó là những tiếc nuối khi một năm học nữa lại trôi qua. Đó là những vui sướng khi sắp được nghỉ dài ngày. Đó là vô vàn những cảm xúc khó quên trộn lẫn trong tâm hồn mỗi người học sinh. Hoa phượng như là một tín hiệu của lời chào tạm biệt. Lời chào của trường cũ, thầy cô, bạn bè để họ tiếp tục tiến về phía trước. Và những cô cậu ấy, sẽ mang theo những chú bướm có cánh phượng ấy đi theo khắp cuộc đời.

Cây phượng là loài cây mà em yêu thích nhất. Bởi màu sắc nhiệt huyết của những cánh hoa ấy. Nó như là ngọn lửa bất diệt - niềm tin, sự cố gắng vô cùng của em. Và nó sẽ đại diện cho những tình cảm nồng ấm, chân thành của em dành cho ngôi trường, dành cho tuổi học trò

Nhân vật cô bé bán diêm trong truyện cổ tích "Cô bé bán diêm" của An-đéc-xen là một cô bé để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc. Cô là một cô bé có tuổi thơ đầy bất hạnh. Từ nhỏ cô đã mồ côi mẹ và bà, phải sống trong sự ghẻ lạnh của cha. Cha chưa bao giờ yêu thương, quan tâm, chăm sóc cô cả. Hai cha con cô phải sống trên căn gác xép tồi tàn. cửa sổ hỏng hết phải nhét giẻ vào nhưng vẫn không bớt đi cái lạnh. Mặc dù chỉ là một cô bé nhỏ nhắn nhưng cô lại không được đi học mà phải đi bán diêm kiếm tiền phụ cha. Đêm 30 tết cô không dám trở về nhà vì không bán được bao diêm nào nên sợ cha đánh mắng. Vì quá rét buốt nên cô đã đốt những que diêm lên để sưởi ấm. Qua những lần đốt diêm ta thấy những ảo ảnh hiện ra. Phải chăng đó chính là những gì à cô bé đang khát khao muốn có được. Lần đốt diêm thứ 4 cô bé đã gặp lại người bà kính yêu. Vì muốn đi theo bà lên thiên đàng nên cô bé đã quẹt que diêm lần thứ 5. Vâng, đúng như ước muốn của cô, bà cũng xuất hiện và mang cô bé đi theo bà. Sáng sớm hôm sau người ta thấy cô bé chết cóng trên đường bên cạnh những que diêm. Chao ôi! Thế là cô gái ấy đã từ giã cõi trần gian đau khổ mà đến với một thế giới tốt đẹp hơn. Có lẽ đó chính là một cái kết có hậu dành cho cô bé tội nghiệp.

Thảo luận

-- đây tả mà bn

Lời giải 2 :

Hoa học trò-cái tên nghe thân thương làm sao,quen thuộc làm sao.Ngày nào bước chân đến trường mà chả thấy,thậm chí ttoi còn ngôi cạnh cửa sổ,mà hìn ra ngoài lại có thể nhìn ngắm hoa phượng.Nhưng tôi chỉ coi nó như một loài cây,loài hoa.Đúng vậy mà nó chính là một loài cây,loài hoa.Không!Nó là một người bạn,đã gọi là hoa học trò cơ mà,cái tên đã nói lên tất cả rồi như.Hè về phượng như hoác một tấm áo mới,rực rỡ sắc đỏ.Hè về cũng là lúc lũ trẻ chúng tôi nghỉ nghơi cho một năm học vất vả.Chỉ tiếc là chúng tôi không được nhìn ngắm khoảnh khắc phượng nở nhiều hơn thôi.Thỉnh thoảng tôi có đi  qua trường,ngó đầu nìn ngắm phương,phượng đẹp quá!Nhình bóng phượng bơ vơ một mình,chẳng có ơi nhình ngắm vẻ đẹp của nó rồi đổi lấy một lời khen cả.Phượng nhớ chúng tôi,nhớ lúc chúng tôi dựa vào phượng đọc sách,tôi cũng nhớ phượng lắm chứ.Cứ như thế,trong không gian yên tĩnh phượng lửng lơ một mình.Chắc phượng đang khóc,tôi có thấy một vài giọt nhựa chảy xuống,gió thổi qua,gió bảo:"Phượng ơi!Đừng khóc!Bạn đẹp lắm!".Tiếng lá,tiếng hoa va vào nhau xào xạc,tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn.Hoa phượng sẽ chơ chũng tôi,hẹn gặp lại vào một năm học mới.Thật không "hổ danh" là hoa học trò.

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 7

Lớp 7 - Năm thứ hai ở cấp trung học cơ sở, một cuồng quay mới lại đến vẫn bước tiếp trên đường đời học sinh. Học tập vẫn là nhiệm vụ chính!

Nguồn : ADMIN :))

Liên hệ hợp tác hoặc quảng cáo: gmail

Điều khoản dịch vụ

Copyright © 2021 HOCTAPSGK