Hồi bé, gia đình tôi nghèo lắm. Cha tôi làm nghề huấn luyện ngựa. Do công việc của cha phải sống nay đây mai đó nên việc học hành của tôi cũng không thể ổn định được. Có một ngày đi học, thầy giáo giao cho chúng tôi một đề văn: “Lớn lên, em muốn làm nghề gì?” Đêm hôm ấy, tôi đã đặt bút viết lên ước mơ và khát khao của chính bản thân mình. Tôi mơ ước trở thành một chủ trang trại nuôi ngựa. Để chứng minh cho thầy giáo thấy sự quyết tâm của mình, tôi còn vẽ cả sơ đồ trại ngựa tương lai với diện tích khoảng hai mẫu. Giờ trả bài kiểm tra, điều khiến tôi bàng hoàng và sững sờ là điểm 1 to tướng nằm trên bài thi của tôi. Vừa buồn vừa thất vọng lại không hiểu mình đã làm sai gì, tôi đem bài kiểm tra đến gặp thầy để hỏi. Thầy nói đó là một ước mơ phi thực tế, còn hứa sẽ sửa điểm cho tôi nếu tôi làm lại bài văn về một ước mơ khác. Cầm bài kiểm tra mà trong lòng tôi nặng trĩu những suy nghĩ. Tôi cứ nghĩ ngợi mãi về những điều mà thầy giáo đã nói. Ước mơ của tôi phi thực tế đến vậy sao? Tôi sẽ chẳng thể nào đạt được ước mơ của mình sao? Không đâu, chẳng ai có quyền phán xét ước mơ của mình, chỉ cần tôi cố gắng và kiên trì, ước mơ của tôi nhất định sẽ thành hiện thực. Cuối cùng tôi đã nhận điểm 1 để giữ lại ước mơ của mình. Nhiều năm trôi qua, bằng sự kiên trì, cố gắng và quyết tâm của mình, tôi đã trở thành một chủ trang trại ngựa rộng hai trăm mẫu. Ngày hôm ấy, thật bất ngờ là tôi lại gặp người thầy giáo năm xưa tại chính trang trại của mình. Thầy có vẻ ái ngại và ân hận lắm. Tôi không giận thầy vì cho rằng thầy chỉ muốn những điều tốt đẹp cho mình, còn tôi chỉ muốn theo đuổi tới cùng những khát vọng của đời mình.
ĐÂY NHA VOTE CHO MIK 5SAO 1hay nhất và 1 cảm ơn nhé💖💖
Đến bây giờ, tôi vẫn còn thấy ân hận khi biết mình đã làm một việc sai trái. Tôi đã thất hứa với ông và cả mẹ nữa. Mong rằng sau khi nghe xong câu chuyện của tôi, các bạn đừng để người nuôi dạy mình phải thất vọng vì mình như tôi nhé! Chuyện là thế này:
Năm ấy, tôi lên 9 tuổi, sống với mẹ và ông nội ở một ngôi nhà nhỏ gần bờ sông Von-ga. Những người hàng xóm thân thiện thường đến nhà tôi chơi nên căn nhà lúc nào cũng vang lên tiếng cười đùa vui vẻ.
Một buổi chiều, đang tắm mát cho nụ hồng tươi tắn trước cửa nhà, tôi thấy ông nói với mẹ:
- Bố khó thở lắm...!
Mẹ vội vàng đỡ ông nằm xuống giường rồi bảo tôi đi mua thuốc. Vâng lời mẹ, tôi nhanh nhẹn đi ngay. Dọc đường đi, tôi gặp Tom và Nick cùng mấy đứa bạn trong làng đang chơi bóng đá. Nhìn thấy tôi, bọn chúng gọi: “Ê! nhập cuộc chứ An-đrây-ca!”. Tôi thầm nghĩ: “Hay mình cứ chơi độ 5 phút rồi mới đi, chắc chẳng sao đâu”. Đắn đo một lát rồi tôi cũng quyết định nhập cuộc.
Chơi một lúc lâu, tôi mới sực nhớ lời mẹ dặn. Tôi chạy như bay tới cửa hàng để mua thuốc cho ông.
Vừa bước vào nhà, tôi hoảng hốt khi thấy mẹ đang khóc nấc lên. Thì ra, ông đã mất. Ôi! Nỗi buồn khủng khiếp khi mất người thân sao cứ dâng lên trong lòng tôi. Vậy là từ nay, tôi không được nhìn thấy gương mặt hiền hậu, đẹp lão của ông nữa. Không thể kìm nén được nỗl xúc động, tôi bật khóc và kể cho mẹ nghe mọi chuyện đã làm. Mẹ ôm lấy tôi an ủi:
- An-đrây-ca của mẹ, con không có lỗi, chẳng có thuốc nào cứu nổi ông đâu. Ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà.
Nhưng tôi không nghĩ rằng mẹ đã nói đúng, cả đêm đó, tôi ngồi dưới gốc cây táo ông trồng và tự dằn vặt về lỗi lầm của mình.
Xin hay nhất!
Tiếng Việt, cũng gọi là tiếng Việt Nam Việt ngữ là ngôn ngữ của người Việt và là ngôn ngữ chính thức tại Việt Nam. Đây là tiếng mẹ đẻ của khoảng 85% dân cư Việt Nam cùng với hơn 4 triệu Việt kiều. Tiếng Việt còn là ngôn ngữ thứ hai của các dân tộc thiểu số tại Việt Nam và là ngôn ngữ dân tộc thiểu số tại Cộng hòa Séc.
Nguồn : Wikipedia - Bách khoa toàn thưLớp 4 - Năm thứ bốn ở cấp tiểu học, kiến thức ngày một tăng, sắp đến năm cuối cấp nên các em cần chú đến học tập nhé!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK