Trang chủ Ngữ văn Lớp 8 Kể về kỉ niệm đáng nhớ đối với em câu...

Kể về kỉ niệm đáng nhớ đối với em câu hỏi 2665979 - hoctapsgk.com

Câu hỏi :

Kể về kỉ niệm đáng nhớ đối với em

Lời giải 1 :

 Ngày lạnh giá nhất vào mùa đông năm ngoái là ngày mà tôi không thể nào quên. Cũng nhờ vào ngày hôm đó mà tôi biết sống có ích, có ý nghĩa hơn.

    Tôi và Nhi sống cùng một xóm từ ngày trước. Vì hay sang chơi nên tôi cũng biết nhà bạn ấy không được khá giả cho lắm. Nhi là một cô bạn rất tốt bụng, cô ấy ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong học tập. Hai đứa lúc nào cũng bám nhau như sam, không bao giờ cãi vã gì cả.

    Tôi còn nhớ, mùa đông năm ngoái trời rất lạnh, chỉ cần bước ra ngoài sẽ cảm nhận được cái rét cắt da cắt thịt. Chúng tôi phải mặc thật nhiều áo ấm mới có thể đi tới trường. Đúng vào hôm trời rét nhất, tôi thấy Nhi ngồi run cầm cập, môi nhợt nhạt, chân tay lạnh cóng lại. Khi nhìn lên người bạn tôi mới thấy cô ấy chỉ mặc một chiếc áo mỏng bên trong và một chiếc áo len cũ bên ngoài. Thấy vậy, tôi thương bạn lắm, tôi đến bên nắm lấy bàn tay lạnh cóng của Nhi và hỏi:

    - Cậu mặc ít áo thế này lạnh lắm phải không?

    Nhi cười và đáp lại tôi:

    - Không sao đâu, tớ mặc thế này quen rồi, như thế là đủ ấm rồi!

    Trong đầu tôi lúc đó bỗng nảy ra ý định tặng lại cho Nhi chiếc khăn len tôi đang quàng trên cổ. Chiếc khăn đó mẹ đã mất rất nhiều thời gian để đan tặng tôi đúng dịp sinh nhật vừa rồi. Tôi rất quý chiếc khăn đó nhưng vì thương bạn nên tôi không hề thấy tiếc chút nào. Ban đầu Nhi cứ từ chối, tôi năn nỉ mãi bạn ấy mới chịu nhận lấy. Nhi nói cảm ơn tôi rất nhiều lần. Khi bạn ấy quàng chiếc khăn vào tôi thấy mặt bạn như đỡ nhợt nhạt hơn, tôi cũng cảm thấy vui hơn vì đã giúp Nhi bớt lạnh.

    Trên đường về nhà tôi lại hơi lo lắng. Tôi sợ mẹ buồn vì tôi đã cho bạn món quà sinh nhật mẹ tặng. Vừa về đến cổng đã thấy mẹ đứng đón tôi, tôi không biết phải nói với mẹ như thế nào. Thấy tôi không quàng khăn, mẹ vội hỏi:

    - Trời lạnh thế này sao con không quàng khăn vào, nhỡ bị ốm thì sao?

    Tôi ngại ngùng bước đến và nói một cách ấp úng:

    - Mẹ ơi, hôm nay con thấy Nhi chỉ mặc hai chiếc áo mỏng nên ... con đã tặng lại bạn ... chiếc khăn của mẹ rồi ạ. Con xin lỗi vì không giữ quà mẹ tặng!

    Tôi cứ nghĩ mẹ sẽ mắng tôi vì không biết trân trọng quà mẹ tặng, không ngờ mẹ lại ôm tôi vào lòng và dịu dàng nói:

    - Con của mẹ ngoan quá, con lớn thật rồi, đã biết quan tâm đến người khác. Mẹ không trách con đâu.

    Lúc đó tôi thấy nhẹ nhõm và hạnh phúc lắm. Ngày mùa đông giá rét cũng trở nên ấm áp hơn. Kể từ đó tôi luôn tự nhủ phải biết quan tâm đến bạn bè, đến mọi người xung quanh và làm thật nhiều việc tốt để mẹ vui lòng.

Chúc bạn học tốt nha
Mong nhận được 5*, cảm ơn và tốt nhất

Thảo luận

-- cảm ơn :))
-- bn lm giùm mình luôn câu này luôn mình vote 5 sao vs trả lời hay nhất cho https://hoidap247.com/cau-hoi/2666054

Lời giải 2 :

  Người ta vẫn bảo chó là loài vật trung thành và tình nghĩa nhất nên em rất yêu quý loài vật này. Năm đó, gia đình em có nuôi một chú chó, em gọi nó với cái tên thân thương là Mun. Mun được cậu em ở trong Nam gửi về cho em khi bà em vào đó thăm cậu mợ..

      Mun có bộ lông xù rất đẹp, thân có mặt đen huyền. Chiếc đuôi công dễ thương và đầy đặn. Chiếc đầu nhỏ nhắn cùng đôi mắt lanh lợi, dễ thương. Cô nàng cũng rất điệu, thích vuốt ve bộ lông của mình mỗi sáng sớm, thỉnh thoảng chạy, nhảy trong sân đầy nhanh nhẹn và thu hút trong như một động viên khiêu vũ vậy. Yêu nhất là những lúc Mun cùng mình trò chuyện, cô nàng cứ thích vẫy đuôi rồi gục vào đôi chân của mình mà nghe mình thủ thỉ. Vui, buồn gì em cũng tâm sự với nàng, giữa chúng em không phải là tình cảm của chủ- em mà như tình cảm của những người bạn thân vậy.

      Rồi thời gian ấy, vì bận bịu với đống bài tập và áp lực chuyện thi cử quá, nên em không quan tâm nhiều đến nó nữa. Chắc vì Mun tủi nên thỉnh thoảng lại chạy sang nhà hàng xóm chơi với lũ trẻ bên ấy.

      Một hôm, như thường lệ, em ngồi học bài, Mun đi chơi. Khoảng 30 phút sau m có nghe tiếng kêu vọng lại từ nhà hàng xóm. Nhưng vì còn lo lắng cho mấy bài tập chưa xong nên em gắng làm thêm. Khoảng hơn mười phút sau tiếng kêu ấy vẫn còn nhưng nhỏ dần rồi không nghe nữa, lúc đấy em nghe tiếng ba lật đật từ ngoài cửa chạy vào:

- Mai ơi, cái Mai đâu rồi, con Mun nó bị người ta giết sắp chết đây này

      Lúc này em mới hoảng hồn chạy ra trong sợ hãi:

- Gì...gì ...vậy ba..Mun bị sao thế ạ?

      Trời ơi! Nhìn Mun mắt cụp xuống vì mệt, đầu bê bết máu mà em vừa xót, vừa lo, vừa sợ. Có lẽ nào khi những tiếng kêu ấy bắt đầu cất lên là khi Mun đang bị người ta đánh sao? Trời ơi! em đã làm gì thế này, sự vô tâm của em đã khiến Mun ra nông nỗi này hay sao. Lúc ấy em đã khóc, em khóc vì thương Mun, vì giận mình và căm thù những kẻ tàn ác kia, chúng chỉ vì miếng mồi cho bữa nhậu mà tàn nhẫn đến thế sao? 

      Em đỡ Mun dậy, lấy sữa trong bịch đút từng chút một vào miệng. Vết đâm thẳng từ trên đầu xuống khá sâu nên một thời gian Mun mới lành hẳn. Từ đó em để tâm em Mun nhiều hơn, dù bận bịu gì cũng phải quan tâm và chăm sóc nó.

      Câu chuyện ấy xảy ra cũng đã lâu mà giờ nhắc lại em vẫn thấy rùng mình sợ hãi. Mong rằng Mun và em sẽ còn nhiều thời gian bên nhau hơn nữa.



Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 8

Lớp 8 - Năm thứ ba ở cấp trung học cơ sở, học tập bắt đầu nặng dần, sang năm lại là năm cuối cấp áp lực lớn dần nhưng các em vẫn phải chú ý sức khỏe nhé!

Nguồn : ADMIN :))

Liên hệ hợp tác hoặc quảng cáo: gmail

Điều khoản dịch vụ

Copyright © 2021 HOCTAPSGK