Trang chủ Tiếng Việt Lớp 5 Viết về cây bút tuổi hồng (văn xuôi ,thơ) viết...

Viết về cây bút tuổi hồng (văn xuôi ,thơ) viết về Đại hội cháu ngoan bác Hồ câu hỏi 2665613 - hoctapsgk.com

Câu hỏi :

Viết về cây bút tuổi hồng (văn xuôi ,thơ) viết về Đại hội cháu ngoan bác Hồ

Lời giải 1 :

                   

    Sáng nay, tôi rảo bước tới trường, men theo con đường quen thuộc. Bỗng có tiếng “Rầm... Két...” rồi họ lao đi giữa dòng người tấp nập. Tôi giật mình quay lại, một bà lão bị ngã đang ngồi bệt ngay ven đường. Tôi vừa định quay lại, nhưng bên tai có tiếng nhắc vang lên: “Không được! Hôm nay có tiết kiểm tra một tiết môn Toán”. Thầy giáo rất nghiêm, biết làm sao đây?

Thôi! Quay lại sẽ không kịp làm kiểm tra. Thầy mà cho “Trứng vịt” thì… Nghĩ vậy, tôi vội rảo bước. Nhưng hình như cái đầu vẫn không chịu nghe lời cứ quay nhìn lại. Mọi người có vẻ ai cũng vội. Dòng xe cuồn cuộn chạy. Bà cụ vẫn ngồi đó. Lúc ấy, trái tim mạnh hơn lý trí. Tôi quyết định quay lại giúp bà rồi sẽ giải thích cho thầy hiểu. Biết đâu thầy sẽ thông cảm và châm chước cho tôi làm lại bài kiểm tra vào cuối buổi?. Nghĩ đến đây, tôi rẽ qua dòng xe tấp nập tiến về phía bà lão:

- Bà... bà... ơi! Bà có sao không?

- Bà nhìn lên, giọng run run: “Bà không đứng dậy được, cháu giúp bà với...”

- Vâng ạ! Cháu đỡ bà dậy đây! Ôi, chân bà... Nhà bà ở đâu?...

Bà vẫy tay, mắt đỏ ngân ngấn: “Cháu đừng hỏi... Nhà bà… ở xa lắm” …

- Cháu sẽ đưa bà vào trạm y tế gần đây!

Tôi dìu bà vào phòng khám, một cô y tá trẻ, rất xinh đang ngồi sẵn ở phòng trực.

- Cháu chào cô ạ! Cô giúp bà cháu với. Nói rồi tôi đỡ bà ngồi xuống giường cạnh cửa ra vào.

- Bị làm sao? Nằm xuống xem nào?... Người lớn đâu mà chỉ có đứa trẻ ranh với bà già...

- Bà cháu... “Không có người lớn thì...”

- Cô giúp bà với. Cháu là học sinh trên đường tới trường thấy bà bị xe đụng nhưng mọi người cứ vô tình, không ai ...

Cô y tá vừa khám vừa luôn miệng:

- Già cả đi đâu để xe đụng phải. Chỉ làm khổ con cháu...

Dường như cô lại làm tổn thương bà nữa rồi. Tôi linh cảm như vậy khi nhìn gương mặt phúc hậu của bà như đang muốn cất nỗi buồn uẩn khúc.

- Cô mạnh tay thế... Cô ơi nhẹ tay một chút kẻo bà đau ạ... - Mỗi lần như thế tim tôi như thắt lại.

- Không sao, bà chịu được, cháu yên tâm đi học kẻo muộn thầy giáo lại phạt đấy. Con cái nhà nào mà ngoan thế. Giá mà bà cũng...

Cô y tá thay đổi sắc mặt đưa mắt nhìn tôi. Tôi nói:

- Không sao bà ạ, cháu đưa bà đi khám xem có bị sao không đã ...

Cô y tá nói tiếp:

- Xong rồi, không sao, chỉ trầy xước nhẹ, sang phòng bên rửa vết thương là về.

Lúc này giọng cô hơi dịu xuống một chút. Tôi đỡ bà sang phòng bên. Thật nhẹ cả người, làm y tá mà chẳng có chút... - Là tôi chỉ nghĩ thế thôi!

Hai bà cháu sang phòng bên, đứng ở phòng sơ cứu mà chân tôi cũng muốn ríu lại. Có vẻ bà cũng sợ vì vừa gặp phải cô y tá khó tính. Tôi định thần rồi nói:

- Bà cháu ta cùng vào không sao đâu ạ!.

- Thôi!.. Cháu đưa bà ra cổng. Bà không sao, cô y tá bảo thế.

- Không được, chân bà vẫn còn nhiều vết xước.

Bỗng phía sau có một chú y tá ân cần: “Chào bà, bà sao thế? Bà vào đây cháu xem nào”. - Tôi thở phào nhẹ nhõm.

- Chú ơi! Chú rửa vết thương giúp bà ạ.

- Ừ, hai bà cháu ngồi đợi chú đi lấy cồn sát khuẩn vết thương cho bà. Cháu đưa bà đi khám các phòng chưa? Có sao không cháu?

- Rồi chú ạ! May quá bà không sao!

- Cháu học lớp mấy rồi?

- Dạ lớp 6 ạ!

- Lớp 6 mà giỏi quá. Cháu nội hay cháu ngoại thế bà...?

- Không, cháu thấy tôi bị xe quyệt nên đưa vào đây thôi.

- Trời cháu gái ngoan quá. Cháu học trường nào...

Tôi chưa kịp trả lời chú lại nói tiếp:

- Bố mẹ biết chuyện chắc cảm động lắm. Cháu ngoan ghê!

Chú xoa đầu tôi... Tôi cảm thấy thật hạnh phúc, ấm áp... Chú vừa nói vừa làm, bàn tay nhanh thoăn thoắt nhưng thật nhẹ nhàng, rồi chú bảo:

- Bà cố chịu nhé, nước sát khuẩn hơi xót một chút nhưng không sao, sẽ nhanh khỏi bà ạ!

- Không sao, cái đau này chẳng thấm gì đâu!

Rửa vết thương xong, chú y tá lấy thuốc đưa cho bà dặn ngày uống 4 viên chia hai lần. Thuốc giảm đau và chống nhiễm trùng.

- Ừ cảm ơn cháu. Mất bao nhiêu tiền hả cháu?

- Thôi ạ! Cháu giúp bà ...

Tôi dìu bà ra đường và cẩn thận nhìn xe qua lại. Bà nở nụ cười phúc hậu nhưng trong sâu thẳm, tôi vẫn thấy gương mặt bà vừa nén đau, vừa đượm buồn. Tôi định gặng hỏi nhà để đưa bà về nhưng sợ chạm phải nỗi buồn của bà nên tôi không dám ...

- Cháu đi học đi! Nhà người quen của bà đây rồi!

- Vâng cháu đi học đây.

Tôi bước đi mà cứ băn khoăn thương bà biết bao. Tôi chạy thật nhanh tới trường xin phép thầy vào lớp nhưng cũng là lúc kết thúc tiết học thứ 3. Lần này, mặc dù mắc lỗi song tôi thấy mình thật nhẹ nhõm.

Tôi tự nhủ: Việc tốt hay việc chưa tốt mình có thể gặp hằng ngày. Nhưng khi chúng ta biết lựa chọn, là khi ta đã lớn lên!

Thảo luận

Lời giải 2 :

Buổi chiều mùa hạ, trên đường đi học về Nam, Việt Anh và Hải vừa đi vừa bàn về bài kiểm tra hôm nay, Việt Anh nói:

- Bài kiểm tra khó, tớ chẳng giải được hết!

- Tớ cũng thế. Bài khó thật. Thời tiết nóng bức, bài “hóc tận cổ” làm sao lấy được điểm tốt chứ! Thật là xui xẻo! - Giọng Nam mệt mỏi.

Bỗng Hải reo lên:

- A đúng rồi! Chúng mình vào bể bơi một chút cho sảng khoái đê...

- Ừ sao không nghĩ ra nhỉ, nhưng... vào bể bơi hơi chật, chỉ dành cho trẻ dưới 10 tuổi thôi.

Đang suy nghĩ không biết nên làm thế nào, Hải chỉ về phía con sông đằng xa nói:

- Hay chúng ta đi tắm sông?

- Ừ! Một ý hay đấy! Chúng mình đi thôi!

Cả ba kéo nhau ra sông. Nam và Hải khởi động còn việt Anh thì khoanh tay nói:

- Úi giời! Các cậu mất thời gian, nhìn tớ này, sông có sâu đâu mà bày đặt.

Nói rồi, Việt Anh nhảy ùm xuống nước không đợi ai. Lúc này, Nam và Hải mới vội vã bơi theo. Một lát hai đứa đã vượt qua Việt Anh. Hai bạn hí hửng nghĩ rằng sẽ thắng Việt Anh. Nào ngờ... cô bé đi trên bờ đê chợt thấy đôi bàn tay ai đó chới với trên mặt nước:

 Cứu...! Cứu...! Có người chết đuối!... Có người chết đuối!... Có ai ở đây không? Cứu với...

Từ xa, Nam và Hải giật mình quay lại thấy Việt Anh đang vùng vẫy tuyệt vọng dưới lòng sông. Cả hai vội bơi lại phía bạn. Nam túm tóc, Hải khéo léo kéo một tay bạn. Bằng cả sự nỗ lực và những kinh nghiệm đã học, hai bạn lôi được Việt Anh lên bờ hô hấp nhân tạo và sơ cứu. Việt Anh vẫn nằm bất động, người mềm oặt.

Nam hốt hoảng:

- Mạch vẫn đập nhưng hơi thở yếu lắm. Có lẽ nào... nó chết... không?

- Nói bậy! Nó làm sao mà c...hết... được! Cậu cứ ấn ngực còn tớ phối hợp hút thật mạnh hơi cho nó…

Trong lúc hai bạn vừa lo lắng, vừa tìm cách cứu bạn thì bạn Việt Anh đã được mang về gặp… “Diêm Vương” rồi.

- Dậy! Dậy! Đây là đâu mà ngươi còn “ngủ” hả linh hồn mới kia!

Cậu choàng tỉnh, mơ màng nhìn quanh hoảng hốt: “Ôi! Mẹ ơi cứu con. Ai bắt con đến nơi lạ hoắc này mẹ ơi!”

- Im nào... ồn ào quá...!

- Ông là ai râu ria sợ quá. Cháu đang ở đâu? Bạn bè cháu đâu?

- Nhóc con biết ta là ai không? Ta là “Diêm Vương” đây. Nhà ngươi là linh hồn mới xuống nơi này.

- Ông nói gì thế, cháu đang đi chơi với bạn sao lại xuống đây được. Cháu chưa muốn chết đâu!

- Vậy ngươi đi đâu?

- Cháu đi bơi ạ!

- Ngươi bị chết đuối rồi!

- Sao có thể chết được, cháu bơi giỏi lắm! Cháu từng đạt giải nhất cuộc thi bơi cấp tỉnh.

- Bẩm “Diêm Vương!” Trên hạ giới có dạy việc khởi động trước khi bơi ạ! Chỉ tại tên này chủ quan nên mới có chuyện đáng tiếc thế này!

- Được! Để ta tra hỏi hắn:

- Này linh hồn kia, sao ngươi đi tắm sông mà không có người lớn đi cùng?

- Thưa Diêm vương! Cháu biết lỗi rồi, tha cho cháu ạ! Cháu trốn bố mẹ đi tắm sông cùng các bạn.

- Trước khi xuống nước ngươi có khởi động không?

- Dạ không.

- Vậy ngươi chết là đáng rồi. Bơi mà không khởi động sẽ bị chuột rút.

Diêm Vương quay lại hỏi tên hầu cận:

- Thế đợt vừa rồi, ta sai ngươi lên tuyên truyền phòng chống tai nạn đuối nước trẻ em, sao không làm đến nơi đến chốn để bao nhiêu linh hồn bé nhỏ chết oan thế này?

- Bẩm “Diêm Vương!” Thần đâu dám trái lệnh. Những đứa trẻ này xuống đây đều chủ quan không theo sự chỉ dẫn của người lớn nên mới xảy ra sự việc đáng tiếc. Theo sách “Nam Tào” ghi rất rõ, gần đây những người xuống nơi này là do đuối nước bởi trên hạ giới nắng nóng gay gắt. Tụi nhỏ đang nghỉ hè thiếu chỗ vui chơi nên nhiều đứa nhảy sông tắm, đâu biết rằng rất nguy hiểm ạ!

- Hu...hu..hu

- Này tên kia, ta mới xét hỏi nhà ngươi vài câu sao lại khóc?

- Thưa “Diêm Vương” bây giờ người định làm gì cháu ạ!

- Ta sẽ tra khảo xem ngươi đã mắc những tội gì ngoài tội này.

- Thưa ngài! Cháu... cháu... chưa muốn... Còn bố mẹ, bạn bè... Cháu ở đây thì bố mẹ sẽ buồn lắm! Nhà có một mình cháu thôi ạ! Cháu ân hận lắm rồi.

“Diêm Vương” vuốt chòm râu của mình suy nghĩ, một lúc lâu ngài nói:

- Linh hồn kia! Ta muốn cho ngươi gặp lại một người. Trong thời gian đó ta sẽ suy nghĩ nên xử lí ngươi như thế nào!

- Vâng ạ!...

Một làn khói trắng toả ra, chẳng mấy chốc đã đưa Việt Anh đến căn phòng mờ ảo, toàn những bộ xương khô xếp chồng chất. Từ phía sau có một dáng người nhỏ nhắn chầm chậm bước ra. Việt Anh sợ hãi lùi lại, cậu suy nghĩ: “Trời, ông Diêm Vương muốn mình gặp ai thế nhỉ! Cầu trời phù hộ cho mình!”

- Cái bóng ấy bất chợt gọi: “Việt Anh”

Cậu luống cuống chạy đi chợt nghe thấy: “Bà đây... bà nội đây”

Cậu quay lại rồi nhớ ra bà giống bức ảnh bố mẹ vẫn để trên bàn thờ: “Bà nội” đúng rồi, bà mất khi cậu tròn một tuổi. Bà qua đời vì cứu một trẻ em đuối nước.

Việt Anh trấn an mình thưa nhẹ: “Cháu chào bà”.

Bà hiện ra thật hiền từ nhân hậu: “Việt Anh của bà lớn rồi nhỉ. Hôm nay biết con xuống đây vì đuối nước bà đã thưa Diêm Vương cho con được sống lại. Vì bà có ơn cứu một đứa trẻ nên Ngài đã đồng ý. Nhưng chúng ta chỉ được gặp nhau vài phút thôi”

- Vâng cháu biết rồi.

Bỗng có tiếng “chuông ngân”, bà giục cậu đi nhanh: “Đến lúc cháu phải gặp Diêm vương rồi. Cho bà gửi lời thăm sức khoẻ mọi người nhé”. Bà vừa dứt lời, giọng Diêm Vương đã như sấm truyền bên tai:

- Ta đã quyết định sẽ cho ngươi sống lại nhưng bên cạnh đó nhà ngươi phải mang theo một sứ mệnh: “Lên trần gian” tuyên truyền để dân tình “đừng có đùa với nước”, đừng để ta mệt mỏi, đau đầu với từ “đuối nước”nhớ chưa?

- Vâng... vâng... cháu sẽ tuyên truyền ạ! Nói rồi ông đưa cho cậu tập tài liệu về chống đuối nước.

Ngươi phải nhớ! Ngươi mang về “trần gian” một sứ mệnh cũng là một thông điệp “Đừng đùa với nước” của ta đấy.

- Đa tạ “Diêm Vương” cháu nhất định sẽ làm theo lời Diêm Vương dặn.

Thế rồi một cơn lốc nhấc bổng cậu lên cao. Nhưng cậu vẫn thấy người nặng trĩu. Hình như có rất nhiều sinh linh bé nhỏ níu cậu lại để muốn được cùng cậu lên trần gian gặp bố mẹ.

Ơn trời đã cho nó một cơ hội...

Bạn có biết?

Tiếng Việt, cũng gọi là tiếng Việt Nam Việt ngữ là ngôn ngữ của người Việt và là ngôn ngữ chính thức tại Việt Nam. Đây là tiếng mẹ đẻ của khoảng 85% dân cư Việt Nam cùng với hơn 4 triệu Việt kiều. Tiếng Việt còn là ngôn ngữ thứ hai của các dân tộc thiểu số tại Việt Nam và là ngôn ngữ dân tộc thiểu số tại Cộng hòa Séc.

Nguồn : Wikipedia - Bách khoa toàn thư

Tâm sự 5

Lớp 5 - Là năm cuối cấp tiểu học, áp lực thi cử nhiều mà sắp phải xa trường lớp, thầy cô, ban bè thân quen. Đây là năm mà các em sẽ gặp nhiều khó khăn nhưng các em đừng lo nhé mọi chuyện sẽ tốt lên thôi !

Nguồn : ADMIN :))

Liên hệ hợp tác hoặc quảng cáo: gmail

Điều khoản dịch vụ

Copyright © 2021 HOCTAPSGK