Mọi người thường nói tuổi học trò là quãng đời đẹp đẽ và đáng nhớ nhất. Để rồi khi đi qua ta lại nhớ, lại mong, lại vấn vương một điều gì đó. Bởi vậy mà khi trưởng thành, có dịp được quay trở lại trường xưa lớp cũ đều nghẹn ngào xúc động.
Năm nay tôi (xx) tuổi, đang công tác ở một thành phố lớn. Đầu tháng 11 vừa rồi, tôi nhận được giấy mời về dự lễ kỉ niệm 30 năm thành lập trường cấp hai. Vì vậy mà khóa tôi, cách đây 20 năm cùng nhau tụ họp và trở về thăm trường sau 20 năm xa cách. Trên xe mọi người cười nói vui vẻ, ôn lại những kỉ niệm xưa và băn khoăn không biết trường lớp và thầy cô có đổi thay gì không. Còn riêng tôi thì cảm thấy hồi hộp, háo hức và mong chờ y như cái cảm giác ngày đầu đi học.
Sau vài tiếng đồng hồ đi xe oto thì chúng tôi cũng đã đặt chân lên con đường nhỏ dẫn vào trước. Một bất ngờ khá lớn đến với tôi. Con đường đất ngày xưa giờ đây được khoác lên mình tấm áo bê tông phẳng lì. Riêng cây cối hai bên đường thì vẫn xanh ngát rì rào như xưa có điều là đã to hơn trước, che mát cho cả con đường. Một cảm giác quen thuộc lại ùa về, thân thương và gần gũi biết bao. Thời tiết hôm đó thật dễ chịu, bầu trời trong xanh, cao vời vợi với những cơn gió thổi mát rượi.
Đi bộ một lát thì đã đến cổng trường, cổng to hơn xưa và đẹp lắm! Cánh cổng tạm bợ làm bằng tre nứa giờ đã đổi thành cổng sắt vững chắc, nổi bật trên đó là dòng chữ ” Chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam 20-11″.
Bước vào sân trường, một không khí thật nhộn nhịp. Các bạn học sinh chơi đùa rất vui, mấy bạn nam chơi bóng bàn, mấy bạn nữ chơi cầu lông, dưới gốc cây lại có một số bạn ngồi học bài. Bộ đồng phục của mấy em học sinh vẫn thế, vẫn cái sơ mi và quần tay đen đơn giản làm lòng tôi xao xuyến mà cũng luyến tiếc làm sao. Sân trường đã rộng hơn xưa, không còn lồi lõm nữa và râm mát hơn bởi có nhiều cây xanh.
Tôi và các bạn của mình đi lớp tham quan lớp học, vừa có chút gì thân quen xong vẫn lạ lẫm. Phòng học vẫn như xưa có điều đã cũ hơn một chút, sơn đã ngả màu. Những bộ bàn ghế nâu sẫm làm từ gỗ lim được các thế hệ học sinh gìn giữ cho đến tận bây giờ. Có điều là bây giờ hiện đại hơn, mỗi phòng học đều được trang bị máy chiếu, máy tính, tivi… Trường còn xây thêm một khu nội trú cho học sinh ở xa.
Thời điểm này, tôi mới có dịp gặp lại thầy cô cũ. Người đầu tiên mà tôi tìm đến là cô giáo dạy xx, cô xx và cũng là cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi. 20 năm xa cách, cô không còn trẻ trung như xưa nữa, mái tóc đã lấm tấm những sợi bạc. Gặp lại nhau, cả cô trò chúng tôi vui lắm. Ánh mắt, nụ cười và giọng nói ấy, vẫn như xưa, chẳng hề đổi thay, vẫn hiền từ, trong trẻo, nhẹ nhàng và đầy bao dung. Cô ân cần hỏi tôi về công việc, gia đình, các mối quan hệ… Hai người cùng ôn lại chuyện cũ, về kỉ niệm những ngày ôn thi cấp ba vất vả, về những lần ngây thơ mắc lỗi làm cô phiền lòng… Sau đó tôi cũng được gặp và trò chuyện với một số thầy cô còn đang công tác tại trường.
Tiếng trống vang lên báo hiệu tập trung. Mọi người nhanh chóng về vị trí tổ chức buổi lễ hội 20-11 long trọng và ý nghĩa. Ngày được trở về ngôi trường cấp hai sau 20 năm xa cách để lại trong tôi thật nhiều dấu ấn khó phai.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 9 - Là năm cuối ở cấp trung học cơ sở, sắp phải bước vào một kì thi căng thẳng và sắp chia tay bạn bè, thầy cô và cả kì vọng của phụ huynh ngày càng lớn mang tên "Lên cấp 3". Thật là áp lực nhưng các em hãy cứ tự tin vào bản thân là sẻ vượt qua nhé!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK