$\text{#Zyy gửi bạn ạ>3}$
Surely for each of us, "Give me a ticket to childhood" has left a deep impression in the reader's mind about nostalgia, returning to the past, returning to the pure childhood. rebellious, innocent, pure of a bygone era.
Everyone's life has never experienced a childhood full of innocence and innocence. But perhaps we cannot remember, carve or paint every detail of our childhood like writer Nguyen Nhat Anh. Reading the author's story, I see a bit of my childhood image there. There was a time when I always dreamed of a free life, being free to play and play tricks. The author has brought us back to a beautiful world with true vibes, emotional harmony, where there are always childhood memories, where there are pure and innocent souls. Surely the writer is also an experienced person, so he wrote such profound childhood years. I also want to get a ticket to my childhood – a trip for a few days to the past.
For each person, childhood is only experienced once and we cannot change the past. If anyone wants to taste the taste of childhood again, quickly ask for a ticket to return to childhood with Nguyen Nhat Anh.
Dịch :
Chắc hẳn đối với mỗi chúng ta, tác phẩm “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc về nỗi nhớ, trở về quá khứ, trở về với tuổi thơ trong sáng. nổi loạn, hồn nhiên, trong sáng của một thời đã qua.
Đời người ai cũng chưa từng trải qua tuổi thơ đầy hồn nhiên, trong sáng. Nhưng có lẽ chúng ta không thể nhớ, chạm khắc hay tô vẽ từng chi tiết tuổi thơ của mình như nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Đọc truyện của tác giả, ta thấy đâu đó hình ảnh tuổi thơ của mình. Đã có lúc tôi luôn mơ về một cuộc sống tự do, được tự do ăn chơi trác táng. Tác giả đã đưa chúng ta trở về một thế giới tươi đẹp với những rung cảm chân thật, những cảm xúc đồng điệu, nơi luôn có những kỉ niệm tuổi thơ, nơi có những tâm hồn trong sáng, hồn nhiên. Chắc hẳn người viết cũng là người từng trải nên mới viết nên những năm tháng tuổi thơ sâu sắc như vậy. Tôi cũng muốn xin một vé đi tuổi thơ - một chuyến đi vài ngày về quá khứ.
Với mỗi người, tuổi thơ chỉ trải qua một lần và chúng ta không thể thay đổi quá khứ. Nếu ai muốn nếm lại hương vị tuổi thơ thì hãy nhanh tay xin một vé về tuổi thơ cùng Nguyễn Nhật Ánh.
TIẾNG VIỆT:
Trong ốc đảo tưởng tưởng tưởng của mình, cu Mùi muốn “đặt tên cho thế giới” biến mẫu gối thành búp bê, biến nón thành cuốn tập, gọi cái đầu là chân và gọi thằng bạn thân là Thầy hiệu trưởng. Chúng cho rằng: học bài là lêu lổng; chạy nhảy, trèo cây, tắm sông, đánh lộn mới là con ngoan. Ngay đến cả bảng cửu chương, 2 nhân 4 cũng không muốn là 8, mà “phải là cái gì cũng được, miễn là khác đi”. Thậm chí, việc trái đất quay quanh mặt trời cũng là 1 việc hết sức buồn tẻ, mà trường hợp chúng là trái đất, chúng sẽ “tìm phương pháp quay theo hướng khác”.
Đằng sau những trò chơi kì cục, những suy nghĩ viển vong đấy, là 1 ước muốn cho thế giới trở nên thật mới mẻ hơn, tinh khôi hơn, để cu Mùi và lũ bạn thoát khỏi công việc chán ngắt là ăn, ngủ, đến lớp, học bài… Người lớn cũng thích trò chơi này, nhưng theo 1 mục đích hoàn toàn khác.
Tất cả những định nghĩa của người lớn đều làm mọi thứ dường như trở nên quá mù mờ như “hối lộ” là tặng quà trên mức tình cảm, “hành vi sai trái” là thiếu tinh thần trách nhiệm, “tham ô” là thất thoát gây hậu quả nghiêm trọng… ví như vậy thì xem ra, trẻ con “đặt tên cho thế giới” ngây thơ và trong trẻo hơn nhiều…
Cho Tôi Xin 1 Vé Đi Tuổi Thơ có chứa nhiều tình huống ngộ nghĩnh, gây cười nhưng ẩn ngay sau đó là những triết lý cuộc sống sâu sắc. “Một đứa trẻ sống trong ngôi nhà của mình cũng tự nhiên và máu thịt như sống trong bản thân mình. Cho dù với bất cứ chuyện gì xảy ra thì đứa trẻ ấy cũng trở về nhà. Chỉ có người lớn mới có thể bỏ nhà ra đi, đó là
Người lớn tiếp nhận thế giới bằng óc phân tích, còn trẻ con cảm nhận thế giới bằng trực giác. Và người lớn cũng buộc phải biết rằng trẻ con đôi khi phán xét họ cũng nghiêm khắc như họ phán xét chúng.
Cả lời dạy của người lớn khi dành cho một trò nghịch ngợm của trẻ con cũng gợi khá nhiều suy nghĩ: “Khi nào rượt đuổi ai hoặc bị ai rượt đuổi, con người mới buộc phải chạy. Còn khi khác, những người đứng đắn đều đi đứng khoan thai”.
Với lẽ 1 vài người sẽ cảm thấy khó chịu và cho là hỗn láo khi bốn đứa trẻ đã tự mở một phiên tòa luận tội bố mẹ. Thế nhưng, phiên tòa ấy phản ánh rất thật, rất đúng 1 đòi hỏi chính đáng của tuổi thơ, đấy là sự công bằng. Ở các em, “đòi hỏi sự công bằng” không đồng nghĩa là “vô lễ” – hai khái niệm mà người lớn chúng ta thường nhầm lẫn, cũng như, có những em, “tình thương” và “sự tôn trọng” mà cha mẹ dành cho con cái hoàn toàn không là một!
Bố vẫn thường nhậu xỉn về khuya nhưng lại luôn gầm gừ với đứa con “Mày đi đâu giờ này mới về?”.
Mẹ vẫn thường để quên và lạc mất chìa khoá tủ, nhưng con lỡ làm mất chiếc xe đạp từ năm ngoái mà tới tận năm nay mẹ vẫn lôi ra trách móc “như thể con đã làm mất trăm mẫu xe rồi ấy”.
Đọc Cho Tôi Xin 1 Vé Đi Tuổi Thơ, những người lớn mải miết mang cơm áo gạo tiền, có thể dừng chân đôi chút mà ngoái về phía sau nhớ về thời thơ ấu và hiểu con em mình hơn để rồi có 1 phương cách nào đó tiếp cận chúng từ 1 tư thế khác. Tư thế của các người bạn, nhằm có thể xóa được “lằn ranh giữa trẻ con và người lớn” mà nhà văn Nguyễn Nhật Ánh cho là “khó ngang với ranh giới xóa bỏ giàu, nghèo trong xã hội”.
Không chỉ vậy cuốn sách cũng cho độc giả thấy người lớn có nhiều cơ hội hiểu rõ mình hơn bằng cách “chịu đựng” sự phán xét xác đáng của trẻ thơ sở hữu 1 loạt những so sánh về “các trò chơi” và khuyết điểm của trẻ con và người lớn.
Bởi, “Thực tế thì sống trên đời ai mà chẳng hề có khuyết điểm: Trong khi trẻ con cố che giấu khuyết điểm của mình trong mắt người lớn. Thì người lớn cũng phấn đấu giấu giếm khuyết điểm của mình trước mắt trẻ con”.
Tuổi thơ đó là quãng kí ức đẹp nhất trong cuộc đời mỗi con người. Dù là kỉ niệm vui hay buồn, mỗi khi kể về kí ức tuổi thơ, trong lòng lại rộn lên niềm vui man mác, nụ cười mãn nguyện nở trên môi. Đối với tôi, niềm vui lớn nhất của tuổi thơ là ngày khai trường đầu tiên.
Với bất cứ ai đã là học sinh, chắc hẳn không thể quên được ngày trọng đại này – Ngày khai trường đầu tiên. Nó đánh dấu bước trưởng thành quan trọng của con người, hé mở ra cánh cửa tri thức rộng lớn bao la. Nhớ lẩm buổi sáng mùa thu năm đó, trời cao và trong xanh đến lạ. Nắng vàng ươm rót mật xuống vạn vật.
Trên cành cây, chim ca ríu rít. Hãy giữ mai khoảnh khắc đẹp ấy trong miền ký ước của bạn nhé! Chia sẻ Hình ảnh đẹp cho tôi xin một vé đi tuổi thơ đầy cảm động với mọi người nào! Luôn đồng hành cùng chúng tôi để được cập nhật thật nhiều hình ảnh đẹp, những câu nói hay, stt hay nhé! Chúc các bạn luôn vui vẻ!
khi cái “bản ngã” biến thành “tha nhân”.
TIẾNG ANH:
In his imaginary oasis, Cu Mui wants to "name the world" turning his pillow into a doll, turning his hat into a notebook, calling his head his legs and calling his best friend the Principal. They think that: studying is sloppy; Running, climbing trees, bathing in rivers, fighting are good children. Even the times table, 2 times 4 doesn't want to be 8, but "must be anything, as long as it's different". Even the earth orbiting the sun is a very boring thing, and if they are the earth, they will "find a way to rotate in another direction". Behind the weird games, those fanciful thoughts, is a wish for the world to become new, more pure, for Cu Mui and his friends to get rid of the boring work of eating, sleeping, Go to class, study… Adults also like this game, but for a completely different purpose. All these adult definitions make things seem too vague like “bribery” is giving gifts above emotional level, “misbehavior” is lack of sense of responsibility, “embezzlement” is losses cause serious consequences... in that case, it seems that children "name the world" are much more innocent and pure... Give Me a Ticket to Childhood contains many funny and amusing situations, but behind them are profound life philosophies. “A child living in his own house is as natural and fleshly as living in himself. No matter what happens, that child will come home. Only adults can leave home, that is Adults perceive the world analytically, while children perceive the world intuitively. And adults must also know that children sometimes judge them as harshly as they judge them. Even the adult's teaching for a child's mischief also evokes a lot of thought: "When chasing someone or being chased by someone, people are forced to run. At other times, the righteous people walk jubilantly.” Perhaps some people will feel uncomfortable and think it's rude that four children have opened an impeachment trial on their own. However, that trial reflects very, very truely, a legitimate demand of childhood, which is fairness. In children, “demanding justice” does not mean “disrespectful” – two concepts that we adults often confuse, as well as, there are children, “love” and “respect” that Parents for children absolutely not one! Dad often gets drunk late at night but always growls at his son "Where are you going to come back now?". I often forget and lose my locker keys, but I lost my bike last year, and until this year, I still blame her "as if I've lost a hundred models". Read Give Me a Ticket to Childhood, adults are busy carrying rice, clothes, money, can stop for a while and look back to remember their childhood and understand their children better so that there is a way that approaches them from a different position. The pose of friends, in order to be able to erase "the line between children and adults" that writer Nguyen Nhat Anh considers "difficult to equalize the boundary between eradicating rich and poor in society". Not only that, but the book also shows readers that adults have a better chance of getting to know themselves better by "suffering" from the correct judgment of children with a series of comparisons of "games" and shortcomings. of children and adults. Because, “Actually, who lives in this world without flaws: While children try to hide their flaws in the eyes of adults. Adults also strive to hide their shortcomings in front of children. Childhood is the most beautiful memory in everyone's life. Whether it's a happy or sad memory, every time I talk about my childhood memories, my heart is full of joy, a satisfied smile blooms on my lips. For me, the greatest joy of childhood is the first day of school. For anyone who has been a student, it is impossible to forget this important day – The first day of school. It marks an important step of human growth, opening the door of vast knowledge. Remember that autumn morning, the sky was high and strangely blue. The golden sun pours honey on all things. On the tree branches, birds chirping. Let's keep that beautiful moment in your dream domain! Share Beautiful pictures, please give me a ticket to a touching childhood with everyone! Always accompany us to be updated with lots of beautiful pictures, good sayings, good stories! Wish you always happy! when the "self" turns into the "other". content_copyshare
Tiếng Anh hay Anh Ngữ (English /ˈɪŋɡlɪʃ/ ) là một ngôn ngữ German Tây, được nói từ thời thời Trung cổ tại Anh, ngày nay là lingua franca toàn cầu.Từ English bắt nguồn từ Angle, một trong những bộ tộc German đã di cư đến Anh (chính từ "Angle" lại bắt nguồn từ bán đảo Anglia (Angeln) bên biển Balt)
Nguồn : Wikipedia - Bách khoa toàn thưLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK