Trang chủ Ngữ văn Lớp 6 Kể lại một kỉ niệm tuổi thơ mà em nhớ...

Kể lại một kỉ niệm tuổi thơ mà em nhớ mãi. mong mọi người cho câu trả lời nhanh ạ câu hỏi 2395614 - hoctapsgk.com

Câu hỏi :

Kể lại một kỉ niệm tuổi thơ mà em nhớ mãi. mong mọi người cho câu trả lời nhanh ạ

Lời giải 1 :

 

“Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ, để trở về với giấc mơ ngày xưa…”. Đó là câu hát được trích từ ca khúc Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ của ca sĩ Lynk Lee. Đó là nỗi lòng chung của rất nhiều người trên thế giới này. Nỗi lòng ấy chẳng có gì lạ khi những ngày tháng tuổi hồng mộng mơ ấy quá đẹp đẽ, quá tuyệt vời. Và nó càng lung linh hơn khi nó đã trôi qua là không trở lại. Nó chỉ có thể trở lại trong hồi tưởng của mỗi người. Cũng như em, mỗi buổi trưa hè, lại nhớ mãi về kỉ niệm năm đó.

Còn nhớ hồi đó, em là cô bé học lớp 1 nhỏ con nhưng nghịch ngợm. Bà thường ví em là một chú khỉ đáng yêu. Thuở đó, ngủ trưa là một cực hình đối với em cũng như các bạn nhỏ khác. Cứ chờ bố mẹ ngủ say, em sẽ lẻn qua bờ rào thưa phía sau nhà, chạy ra bụi tre đầu làng, tụ tập cùng các bạn. Ngồi dưới bóng mát của cây tre, tránh đi cái nắng oi ả của mùa hè, chúng em ngồi tụm lại với nhau nói đủ thứ chuyện trên đời. Rồi bắt đầu nghĩ ra đủ trò để chơi. mà em mê nhất chính là trò bện đồng hồ từ lá tre gà. Những chiếc lá tre dài, qua bàn tay điệu nghệ của những đứa trẻ trở thành chiếc đồng hồ xinh đẹp màu xanh. Thế nhưng em lại rất vụng về, mãi chẳng làm được. Những chiếc lá cứ bị nhàu đi trong tay em mà mãi chẳng thành hình. Những đứa trẻ khác thấy vậy, lén tụ vào cười khúc khích khiến em ngượng chín cả mặt. Chỉ riêng Cúc là không như vậy. Cậu ấy vẫn kiên trì làm cô giáo nhỏ, dạy em bện đồng hồ. Suốt bao buổi trưa hè, dưới bóng mát tre ngà, hai cô trò nhỏ cần mẫn dạy nhau đan lá. Dưới sự chỉ bảo của Cúc, cuối cùng em cũng đan thành công một chiếc đồng hồ lá tre đầu tiên. Tuy nó rất xấu nhưng vẫn là thành quả tuyệt vời mà em cố gắng bao lâu. Cuối cùng, em đã đem chiếc đồng hồ đó tặng cho Cúc, còn Cúc đan một chiếc khác tặng cho em. Còn bảo là đó là cặp đồng hồ tình bạn, chỉ cần còn giữ nó thì sẽ mãi không xa nhau.

Đến bây giờ, gốc tre vẫn còn đó, chiếc đồng hồ ngày nào tuy đã héo khô, nhưng vẫn được em cất giữ cẩn thận. Nhưng còn Cúc thì đã rất lâu rồi em chẳng được gặp. Vì cuối mùa hè năm đó, Cúc theo gia đình sang Mĩ định cư. Ngày chia tay đó, nắng hạ đỏ rực như đỏ lửa, nhưng lòng em thì nguội lạnh dần. Từ đó đến nay, bao mùa hạ đã đi qua, cảnh xưa vẫn vậy, chỉ là người đã rời đi. Nhưng em vẫn tin chắc rằng, một ngày nào đó, Cúc sẽ trở về, chúng em sẽ ôm nhau thật lâu, rồi lại ngồi xuống nơi gốc tre này, đan lại từ đầu chiếc đồng hồ tình bạn.

Kỉ niệm đó là mảnh ghép đẹp nhất, trân quý nhất của em về những ngày tháng tuổi thơ đã trôi qua. Em luôn nhớ về nó để hoài niệm, nhưng cũng để tiến tới tương lai phía trước. Một tương lai sáng rỡ với những đoàn tụ và hạnh phúc.                                                                                                                XIN HAY NHẤT ẠH

                                                                   

Thảo luận

-- uk
-- VOTE LẠI ĐI Ạ
-- no copy
-- rồi ạ
-- xin hay nhất ạ thank you
-- nhx bn ơi
-- tí nx cho mình xin hay nhất đc ko ạ
-- mang về cho nhóm ạ

Lời giải 2 :

Trong những ngày thơ bé, em có rất nhiều kỷ niệm, vui có, buồn có, giận dữ có, xấu hổ có. Nhưng trong số đó, một kỷ niệm mà làm em xúc động mãi không quên là kỷ niệm về một lần em nói dối mẹ. Em đã xúc động đến bật khóc vì nhận ra lỗi lầm của mình và nhận được sự tha thứ của mẹ.

Hồi đó, em mới học lớp 5. Như bao đứa trẻ cùng trang lứa khác, em rất ham chơi và thích nô đùa cùng đám bạn hơn là ngồi ở nhà học bài. Chiều hôm đó, có trận đấu bóng đá giao hữu giữa các huyện với nhau tổ chức ở sân vận động huyện em. Khổ nỗi, em lại có bao nhiêu bài tập cần phải làm. Em đấu tranh tư tưởng suốt 30 phút, vừa muốn đi vì cơ hội ngàn năm có một, sân vận động thì ngay gần nhà; nhưng cũng sợ không dám đi vì chưa làm xong bài tập thì mẹ mắng. Nhưng sắp đến giờ trận đấu rồi, em cũng không thể làm kịp cho xong bài tập. Đánh liều một phen, em đã nói dối mẹ rằng mình đã làm xong bài tập để đi xem. Em chắc mẩm, tối về mình làm thì ai mà biết. Nghĩ đến đây, em yên chí đi xem bóng đá cùng đám bạn đến tối mịt mới về. Về đến nhà, đang trong tâm trạng vui sướng, em thấy mẹ ngồi trong phòng khách nhìn em bằng ánh mắt đượm buồn. Em cất tiếng chào mẹ, mẹ nhè nhẹ nói:"Con đã làm xong bài tập chưa?". Em toát mồ hôi hột vì chột dạ nhưng vẫn cố cãi đến cùng:"Con làm xong rồi ạ". Mẹ nhè nhẹ nói tiếp:"Mang vở ra đây mẹ xem". Em cứ đứng đó lừng khừng không chịu đi, hình như mẹ phát hiện ra em nói dối rồi. Em vội vàng xin lỗi mẹ để nhận được sự khoan hồng và sẵn sàng nhận một trận roi vào mông. Nhưng trái lại với toàn bộ tượng tượng của em, mẹ chỉ bật lên khóc thành tiếng. giọng mẹ nghẹn ngào: "Mẹ sẽ không đánh con, vì việc học con phải xác định là của con, học là vì con chứ không vì mẹ đánh mà phải nói dối mẹ như thế. Con có hiểu không? Hôm nay mẹ buồn, mẹ khóc vì thấy con vì sợ mẹ mà phải khổ sở nói dối như thế, khổ sở làm người xấu như thế. Con có biết là con nói dối thế làm mẹ đau lòng, nói dối là xấu lắm không?". Em cũng òa lên khóc: "Mẹ ơi, con sai rồi ạ. Con hứa từ sau sẽ không bao giờ nói dối bất cứ chuyện gì nữa đâu ạ". Rồi em và mẹ ôm nhau khóc. Từ đó, em bớt dần cái tính ham chơi và không bao giờ nói dối bố mẹ bất cứ chuyện gì.

Đó là kỷ niệm xúc động làm em nhớ mãi không quên. Em đã nhận ra lỗi lầm của mình. May mắn rằng, em nhận được sự tha thứ và dạy dỗ của mẹ. Nhờ có mẹ mới có em ngày hôm nay, em vô cùng biết ơn mẹ kính yêu của em. 

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 6

Lớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!

Nguồn : ADMIN :))

Liên hệ hợp tác hoặc quảng cáo: gmail

Điều khoản dịch vụ

Copyright © 2021 HOCTAPSGK