Trong cuộc đời của mỗi con người, ai cũng có những hồi ức riêng để lưu giữ trong tim, để nhớ, để trân trọng. Có thể là những kỉ niệm êm đềm đáng nhớ của tuổi thơ, thời học trò…. Riêng tôi, tôi nhớ mãi những kỉ niệm, niềm vui, hạnh phúc bên người thân. Đó là mẹ của tôi. Mỗi khi nhắc đến mẹ lòng tôi lại dâng lên những cảm giác trong sáng, trân trọng và yêu quý mẹ.
Đã rất lâu, cách đây khoảng bốn năm về trước. Khoảng thời gian mà cũng đủ làm người ta quên đi những chuyệ đã qua. Nhưng tôi vẫn không quên được ngày hôm ấy, cái ngày mà tôi đã hiểu được tình cảm của mẹ dành cho tôi và làm tôi thấy yêu mẹ rất nhiều. Trong ngày đi học, khi tiếng trống tan trường đã kết thúc tiết học, như thường lệ, sau khi đi làm về mẹ tôi vẫn đến đón tôi nhưng hôm đó, tôi đã chờ mẹ rất lâu nhưng vẫn không thấy mẹ đến đón nên tôi đã bỏ đi chơi. Tôi đã đi chơi rất lâu sau đó rồi mới quay lại thì thấy mẹ ở đấy nhưng nhìn mặt mẹ rất lo lắng và mệt mỏi. Trên đường về, bỗng nhiên trời đổ cơn mưa lớn, mẹ bảo tôi mặc áo mưa lên nhưng tôi đã không mang theo áo mưa. Chuyện là như thế này: “mùa mưa mẹ dặn mang áo mưa trong cặp vì mẹ biết là trời sẽ có lúc mưa. Nhưng vì tôi phải học rất nhiều tập vở nên tôi thường hay giấu mẹ bỏ lại áo mưa không mang theo. Đến một ngày, như thường lệ mẹ tôi vẫn dặn tôi trước khi đi học phải mang theo áo mưa, những vì hôm ấy học rất nhiều môn nên phải đem rất nhiều sách vở nên tôi cảm thấy nặng nề vì phải mang thêm cái áo mưa. Vì vậy, tôi đã giấu mẹ bỏ lại áo mưa ở nhà và ngày hôm ấy, trời vẫn không mưa nên từ đấy tôi đã bỏ lời mẹ dặn ngoài tai và không đem thoe áo mưa vì tôi nghĩ đó chỉ là mẹ lo xa quá thôi.’’ Nhưng hôm nay tại sao trời đổ mưa, mà mưa lại to đến thế. Nước ngập lênh láng vì các cống thoát nước không thoát kịp. Mẹ tôi đã lấy áo mưa cho tôi mặc và để mình chịu ướt mưa, nhưng điều kì lạ là mẹ tôi không hè la mắng tôi vì không chịu đem theo áo mưa. Đường từ trường về nhà tôi là đường xấu, gập ghềnh và có rất nhiều hố ga hở nắp nên xe mẹ đã sụp phải ổ gà và bị kẹt lại tắt máy. Vì vậy nên mẹ đã phải xuống xe dắt bộ. Nhưung nước ngập đến đầu gối mà mẹ vẫn không cho tôi xuống để mẹ dễ di chuyển. Ngồi trên xe, tôi cảm thấy rất tội nghiệp mẹ vừa phải dầm mưa vì không có áo mưa mà lại phải lội nước. Khi về đến nhà, mẹ đã không kịp nghỉ ngơi mà lại phải đi nấu cơm vì trời đã tối. Lúc ấy, tôi đã rất muốn xin lỗi mẹ nhưng vì thấy mẹ bận việc quá nên tôi tự nhủ sẽ đợi khi mẹ xong việc tôi sẽ xin lỗi, nhưng khi ăn cơm xong, tôi lại không đủ can đảm nói lời xin lỗi với mẹ nên đã bỏ lên phòng học bài và đi ngủ. Sáng hôm sau, ba là người kêu tôi dậy đi học. Tôi ngạc nhiên lắm: “ Ba ơi, mẹ đâu rồi?’’. Ba tôi cho tôi biết là từ chiều hôm qua, mẹ đã cảm thấy không khỏe trong người nên đã nghỉ làm buổi chiều để nghỉ ngơi. Nhưng dù mệt nhưng mẹ vẫn đến trường đón con. Tôi nghe vậy thì tôi lại càng hối hận vì mình đã quên mang theo áo mưa, tôi nói với ba là sau khi học xong ba phải đến sớm để đón tôi, đưa tôi đến bệnh viện thăm mẹ. Khi đến trường, tôi gặp bác bảo vệ, bác nói: “ Con không sao là tôt. Chiều hôm qua, mẹ con đã đến đón con nhưng không thấy con ở chỗ mà mẹ dặn con đứng đợi. Mẹ con sợ con bị bắt cóc vì hiện nay, trên báo đã có rất nhiều vụ bắt cóc trẻ em. Bác thấy mẹ con có vẻ mệt nhọc nhưng vẫn cố gắng đi từ tầng trệt đến sân thượng của trường để tìm con đấy”. Tôi nghe đến đây, tôi đã sự hối hạn của tôi càng nhiều, lúc ấy tôi chỉ muốn chạy đến bệnh viện để xin lỗi mẹ. Sau khi tiết học kết thúc, tôi đã chạy ra cổng trường đã thấy ba đến, tôi hớn hở chạy đến ba để ba đưa tôi đi thăm mẹ. Đến bệnh viện, thấy mẹ nằm trên giường bệnh với vè mặt xanh xao, ốm yếu; trên tay mẹ vẫn còn ống truyền nước biển. Tôi chạy lại ôm mẹ khóc nước nở và nói: “ Con xin lỗi mẹ, con xin lỗi mẹ rất nhiều. Con rất hối hận. Mẹ hãy tha lỗi cho con nhé!”. Mẹ tôi xoa đầu mỉm cười, nói : “ Con không sao là mẹ vui rồi. Mẹ không giận con đâu”. Tôi ôm chầm lấy mẹ và khóc. Tôi tự nhủ sẽ không bao giờ khiến mẹ lo lắng nữa.
Đối với tôi, không có gì to lớn và quan trọng bằng mẹ. Mẹ đã che chở, nuôi lớn tôi trưởng thành để mong 1 ngày nào đó tôi sẽ có ích cho xã hội. Mẹ ơi, ngày đó không còn xa nữa đâu. Con hứa sẽ không công ơn sinh thành và nuôi dưỡng của mẹ. Vào lúc ấy, con sẽ giúp được mẹ những điều lớn lao hơn nữa, bởi vì mẹ là người con yêu quý và kính trọng nhất trên cuộc đời này. Con luôn tự hào vì con được là con của mẹ - người mẹ tuyệt với nhất đời con. Mẹ sẽ luôn là người con yêu thương, kính trọng nhất.
Bảo đảm không có trên mạng, nếu có cho mình xin link nha.
Trong ngôi nhà nhỏ bé và xinh xinh của gia đình em. Em yêu tất cả mọi thành viên trong gia đình. Nhưng người mà em yêu quý nhất đó chính là mẹ, mẹ là người gắn bó với em, yêu thương em nhất và là người sống mãi trong lòng em.
Từ khi mới sinh ra em đã được mẹ chăm sóc và nuông chiều như một bông hoa nhỏ. Mỗi lần em bị điểm kém mẹ không la rầy mà chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo. Khi em được điểm cao, mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc và khen:” Con gái của mẹ giỏi lắm, mẹ rất tự hào về con”. Đôi mắt mẹ ánh lên niềm vui và niềm hạnh phúc.
Mẹ là một người phụ nữ đảm đang và hết lòng vì gia đình, mẹ không quản ngại chuyện thức khuya dậy sớm để lo cho con cái. Em vẫn nhớ như in tuổi thơ của mình với mẹ, những ngày đầu chập chững tập đi mỗi lần em ngã mẹ lại ôm em vào lòng. Như một chú chim non tập bay, mẹ khích lệ em:” Con giỏi lắm”. Rồi những trưa hè nắng nôi bên chiếc võng đung đưa mẹ ru em ngủ, câu hát ngày nào sao mà trầm ấm và ngọt ngào như thế. Mẹ tranh thủ những buổi chiều giúp em luyện chữ và dạy em học, mẹ thường ra những câu đố để hai mẹ con cùng giải. Để em dễ thuộc bài mẹ đọc thơ:” O tròn như quả trứng gà, Ô thì đội nón, Ơ thì mang râu” cách học của mẹ đã giúp em dễ thuộc bài. Khi em lớn lên và bước vào lớp một mẹ vẫn luôn sát cánh bên em, dù ngày mưa hay ngày nắng mẹ vẫn đưa em đến trường.
Mặc dù được cưng chiều nhưng mẹ vẫn rèn cho em nếp sống tự giác, gọn gàng, ngăn nắp. Mẹ bảo con gái phải biết giữ ý giữ tứ, phải biết trông trước trông sau, mẹ còn dạy em phải biết yeu thương người khác, biết giúp đỡ nhưng người có hoàn cảnh khó khăn. Lời mẹ dạy em luôn ghi nhớ và không bao giờ quên. Mẹ dạy em rất nhiều việc: rửa được chén, quét được nhà, nấu được cơm. Nếu ai đã được thưởng thức những món ăn mẹ nấu thì phải thốt lên rằng:” Thật tuyệt vời!”. Nhưng những món ăn đó không chỉ ngon đơn thuần mà nó còn chứa đựng những tình cảm mà mẹ đã dành cho em và cho gia đình.
Em đã từng thắc mắc tại sao mẹ lại giỏi như vậy. Một đêm em đã hỏi bố điều đó, bố nói rằng mẹ đã từng là một học sinh giỏi của trường. Nhưng vì công việc của bố tiến triển nên mọi việc do bố đảm nhiệm còn mẹ thì ở nhà để lo cho gia đình. Em xúc động khi nghe thấy điều đó, mẹ đã từ bỏ ước mơ của mình để lo cho gia đình êm ấm. Em thấy thương mẹ quá.
Em nhớ nhất là kỉ niệm mẹ chăm sóc em những ngày đau ốm. Một buổi chiều em đi học về, mưa ào ào đổ xuống làm người em ướt hết tối hôm đó cơn sốt ập đến, người em thì nóng bừng bừng còn chân tay thì lạnh run. Em nói với mẹ:” Mẹ ơi con lạnh lắm”. Mẹ sờ trán em và bảo:” Không sao đâu con bị sốt đấy”. Rồi mẹ lấy nước mát đắp vào chiếc khăn bông và đắp lên trán em. Mẹ ghé ly nước vào miệng và cho em uống thuốc:” Ngày mai con sẽ khỏi ngay ấy mà”. Ngày hôm sau, em thấy mẹ vẫn ngồi cạnh và nắm chặt lấy tay em, em thấy thương mẹ quá.
Em rất yêu quý mẹ, em xin hứa sẽ học thật tốt để làm mẹ vui và không phụ lòng của mẹ. Mẹ kính yêu ơi! Con rất cảm ơn mẹ vì đã sinh ra con và nuôi nấng con thành người. Con sẽ nhớ hình ảnh và nụ cười dịu dàng của mẹ. Mẹ là người sống mãi trong lòng con
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK