Trang chủ Ngữ văn Lớp 8 Viết một đoạn văn cho đề trong ảnh hộ mk...

Viết một đoạn văn cho đề trong ảnh hộ mk nha Ko chép mạng nếu chép mạng sẽ báo cáo vi phạm Viết đoạn văn thôi nha đề 3 nha chỉ đề 3 thôi nhaĐề 3. Tôi thấy mình

Câu hỏi :

Viết một đoạn văn cho đề trong ảnh hộ mk nha Ko chép mạng nếu chép mạng sẽ báo cáo vi phạm Viết đoạn văn thôi nha đề 3 nha chỉ đề 3 thôi nha

image

Lời giải 1 :

  Con người hay mọi thứ xung quanh thì ai chả lớn lên.Tôi cũng vậy,sống từng ngày do mẹ chăm ba nuôi.Tôi thấy bản thân cao lên rất nhanh, lớp 5 tôi thấy mình đứng đầu về chiều cao.Nhưng càng lên lớp cao tôi lại cảm thấy lũ bạn con trai cao hơn tôi rất nhiều.Tôi hồi còn bé thường xuyên hay bị bạn bè anh chị họ chê là ngốc.Những sau khi tôi lớn lên bạn thân luôn dành lấy cho riêng mình một vị trí top 1 và 2 trong lớp.Nhiều bạn bè của ba tôi,khen rằng tôi thông minh nhanh nhẹn.Ngoài ra tôi còn cảm thấy mình nắm rõ vấn đề nhanh hơn, hiểu chuyện hơn, giải quyết vấn đề tốt hơn. Lúc đó tôi đã đánh dấu cột một trưởng thành trong cuộc đời.Giọng nói cũng dần dịu hơn trước,bà ngoại tôi cứ khen rằng :"Giọng cháu như chim hót vậy!".Ông tôi thích đọc báo,nhưng ông lại kém mắt.Tôi thường đọc báo cho ông,khi tôi lớn ông càng ngày càng thích nghe tôi đọc.Từ sáng sẽ là 4 đến 5 tin tức,chiều cũng thế,tôi vẫn vậy.Không chỉ thay đổi ở vẻ bề ngoài,ngay cái tình cách của tôi cũng thay đổi.Trước kia tôi rất rụt rè,hay tự ti chỉ muốn lẩn tránh mọi người.Những bây giờ tôi hiếu động hơn cả mấy chú khỉ vậy.Mẹ tôi cứ nói tôi rất nghịch ngợm,luôn vui vẻ.Tôi bây giờ không còn tự ti mà tự tin hơn,khi bước lên bảng kiểm tra bài cũ tôi đều rất tự tin mạnh dạng trả lời hết.Tôi thích hòa đồng với lũ bạn,vui chơi thỏa thích.Khi lớn lên tôi còn thấy mình chín chắn hơn,cẩn thận hơn,biết suy nghĩ kĩ lưỡng trước khi làm việc gì.Còn bé bỏng tôi chơi cùng cả con trai và con gái,nhưng giờ tôi cảm thấy mình hay mắc cỡ, ngại ngùng trước các bạn khác giới, đặc biệt là các bạn mới quen.Biết quan tâm đến mọi người xung quanh mình hơn, biết nhường nhịn em hơn, biết giúp đỡ công việc nhà với bố mẹ, tự phấn đấu trong học tập để bố mẹ vui lòng.Hầu hết tôi dành thời gian rảnh rỗi chải chuốt, chăm lo cho bề ngoài nhiều hơn trước khi đứng trước người khác.Hồi bé nhiều kỉ niệm lắm tôi còn nhớ tôi tranh giành đồ chơi với em bị mẹ mắng vì không biết nhường nhịn cho em của mình. Nhưng giờ đây, tôi sẵn sàng chia sẻ cho e đồ chơi, đồ ăn của mình một cách vui vẻ và thoải mái.Bé thì lùn tịt tôi không với được cho mẹ đồ gì ở cao cả,bây giờ tôi với đến lấy được.Những hôm đi học tôi còn đòi mẹ mua cho cái này cái kia,mẹ không đồng ý tôi chỉ ngồi khóc rồi mẹ đánh nhẹ mấy cái,lặng lẽ nói nếu tôi còn khóc là Ông Ba Bị sẽ bắt tôi đi và ông sẽ ăn thịt.Lúc đó tôi sợ rồi nín ngay.Tôi cảm thấy khôn lớn là một quá trình dài mà ai cũng phải trải qua. Quá trình này sẽ quyết định ta sẽ trở thành người như thế nào cho xã hội. Do vậy, tôi sẽ cố gắng hoàn thiện bản thân hơn để trở thành người có ích cho xã hội, để bố mẹ luôn tự hào về tôi.

Thảo luận

-- xin hay nhất :v

Lời giải 2 :

    Mỗi con người sinh ra và lớn lên đều trải qua những khoảng thời gian “giao thoa”, đánh dấu sự phát triển về cả thể chất lẫn tâm hồn. Khoảng thời gian tôi nhận thấy mình đã khôn lớn, là khi tôi lên lớp 6. Tôi nhớ khi còn đang học lớp 4, tôi chỉ có thể mở được ngăn dưới của tủ lạnh mà không thể với tới ngăn trên. Nhưng giờ tôi đã có thể mở được cả ngăn trên, thậm chí tôi đã cao gần bằng cái tủ lạnh nhà tôi. Tôi bắt đầu có nhiều suy nghĩ hơn về những thứ xung quanh dù đôi khi chỉ là những suy nghĩ vẩn vơ. Tôi đã bắt đầu biết đặt ra cho mình những quy định riêng và tự nhủ phải thực hiện nghiêm chỉnh. Trưởng thành chính là khi con người biết đưa mình vào khuôn khổ, và tôi đã dần làm được điều đó. Tôi bắt đầu có những ước mơ, hoài bão. Khi xem chương trình “Cán cân công lý”, tôi đã thấy yêu và trọng cái nghề bảo vệ công lý: luật sư. Từ đó, dù không nói với ai nhưng tôi luôn nuôi hoài bão được trở thành một luật sư tài giỏi. Đó là ngày khai trường vào lớp 6, ngày đầu tiên bước chân vào cấp trung học cơ sở, tôi đã tự đi một mình vì hôm đó bà nội tôi ốm nặng, bố mẹ đều phải ở trên viện chăm sóc bà. Nhớ ngày khai giảng vào lớp 1, tôi đã rụt rè, e sợ biết bao nhiêu, chỉ biết bấu lấy mẹ không rời. Hôm đó, tôi đã tự chuẩn bị mọi thứ, từ ăn sáng, mặc quần áo chỉnh tề, đeo khăn đỏ, cột tóc gọn gàng. Trường cách nhà tôi khoảng hơn 1km nên tôi chọn đi xe đạp – chiếc xe nhỏ bố tôi mua tặng dịp sinh nhật lần thứ 4. Cảm xúc của tôi lúc đó vô cùng hào hứng, hồi hộp, đã không còn sợ như hồi còn lớp 1, mà thay vào đó, tôi càng háo hức mong chờ giây phút khai giảng, được đứng dưới lá cờ tổ quốc hát vang bài Quốc ca, Đội ca. Buổi chiều hôm đó, mẹ tôi về, tôi háo hức kể cho mẹ nghe về buổi sáng khai giảng, về tất cả những gì tôi đã suy nghĩ, cảm nhận được. Mẹ tôi âu yếm ôm tôi vào lòng và nói: “Mẹ xin lỗi vì không thể đi cùng con trong ngày tự trường quan trọng ấy. Nhưng con gái của mẹ thật sự đã khôn lớn rồi!” Tôi tự nhủ rằng mình sẽ phải trưởng thành hơn nữa, học tập thật tốt để báo đáp công ơn của cha mẹ.

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 8

Lớp 8 - Năm thứ ba ở cấp trung học cơ sở, học tập bắt đầu nặng dần, sang năm lại là năm cuối cấp áp lực lớn dần nhưng các em vẫn phải chú ý sức khỏe nhé!

Nguồn : ADMIN :))

Liên hệ hợp tác hoặc quảng cáo: gmail

Điều khoản dịch vụ

Copyright © 2021 HOCTAPSGK