Vậy là đã đến tháng Chín rồi nhỉ ? Là tháng mang màu lá vàng rơi , tháng của sự rôn rả ngày tưụ trường . Cứ đến những ngày này , lòng tôi lại xôn xao nhớ đến ngày đầu tiên được đi học . Dù đã bao năm trôi qua nhưng những kỉ niệm của ngày đầu đến trường ấy vẫn luôn làm tim tôi xốn xang khi nhớ lại . Đó là một chiều thu đầy nắng và gió , tôi cùng mẹ đi đến ngôi trường Cấp I mới . Dù đã đi qua nơi này biết bao lần nhưng tại sao giờ phút ấy , tôi lại hồi hộp đến vậy ? Tôi nắm chắc tay mẹ , sợ rằng chỉ cần tôi buông tay ra , mẹ sẽ biến mất trong dòng người tấp nập kia . Ngôi trường to lớn như một tòa lâu đài khiến tôi hoảng sợ và mẹ là chỗ dựa duy nhất để chôn vùi sự lo âu ấy của tôi . Nhưng rồi mẹ cũng buông tay tôi ra , để cô giáo dẫn tôi vào với lớp mới , bạn mới . Tôi không nhớ lúc ấy mình đã khóc to như thế nào nhưng chắc chắn nụ cười của mẹ , những lời dỗ dành ngọt ngào của cô giáo đã tiếp thêm tự tin , can đảm sẽ mãi in đậm trong tâm trí tôi không thể nào phai mờ ... Ngày đầu tiên đi học của tôi đã trôi qua như vậy đấy , có thể ngày hôm ấy của tôi trôi qua giống hệt như những đứa trẻ khác nhưng đối vơí tôi , đó là kỉ niệm khó mà có thể quên đi được !
Chúng ta ai cũng có một tuổi thơ để nhớ,để thương,để ngẫm nghĩ.Riêng tôi,kí ức về tuổi thơ của tôi gắn liền với bà ngoại.Có lẽ vì lí do công việc và ít nhiều không thuận hòa trong chuyện gia đình nên bố mẹ ít có thời gian ở bên tôi.Từ nhỏ,tôi đã sống cùng ngoại,bà chăm tôi từ thưở lọt lòng,trìu mến,nâng niu tôi hết mực.Mỗi ngày cho tôi ăn,tắm rửa,chăm chút từng li từng tí thế nên tôi thương ngoại lắm và ngoại cũng cưng tôi lắm.Hôm đó,nhớ ngày mùa đông trời lạnh,bà khoác áo cho tôi rồi quạt than sưởi ấm.Bà bảo:"Người đã hay ốm,cháu đừng có đi chơi kẻo lạnh rồi lại cảm đấy nhé".Tôi vâng dạ nhưng vốn là một cô bé nhanh nhảu,làm thế nào để một đứa tăng động như tôi ở trong nhà được.Tôi chạy tít ra ngoài mương chơi với mấy đứa bạn.Trớ trêu thay ngày hôm ấy mương nước sâu lắm,tôi bị ngã,không biết bơi nên chới với.Nhắm nghiền đôi mắt lại nhưng không thể nào giãy giụa để nổi lên được may thay bà tôi đến kịp lúc,nhảy xuống bế lên tức khắc.Bà lo lắng lắm,vội kêu người tới sơ cứu vì gần đó là nhà của một bác sĩ.Về tới nhà,bà không mắng chỉ nhỏ nhẹ khuyên:"Lần sau cháu đừng có đi chơi lung tung nữa nhé,tuyệt đối không được chơi gần mương nước đâu đấy".Chẳng cần nặng lời nhưng hôm đó tôi thấy có lỗi lắm bởi người bị ốm không phải tôi mà là ngoại.Sau này,bà tôi bị một căn bệnh ung thư phổi nên không qua khỏi.Ngoại đã đi xa dẫu tôi có tìm cũng không thể tìm lại được nhưng có lẽ bờ vai ấy,dáng hình nhỏ nhắn mà tần tảo ấy tôi sẽ không bao giờ quên .Cảm ơn ngoại-thiên sứ của cuộc đời con.
Chúc bạn học tốt!
[Đây là câu chuyện có thật của riêng bản thân mình,hi vọng đọc xong bạn sẽ có được cảm hứng để viết chứ không chép lại y nguyên nhé.Thân ái!]
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 11 - Năm thứ hai ở cấp trung học phổ thông, gần đến năm cuối cấp nên học tập là nhiệm vụ quan trọng nhất. Nghe nhiều đến định hướng sau này rồi học đại học. Ôi nhiều lúc thật là sợ, hoang mang nhưng các em hãy tự tin và tìm dần điều mà mình muốn là trong tương lai nhé!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK