Có mùa phượng vĩ không tên thành hò hẹn
Đỏ cái nhìn vương vấn lúc chia tay
Cô bạn gái ngại ngùng không dám khóc
Nghèn nghẹn lời trong đôi mắt cay cay."
Có một ngày, nhìn những hàng cây xanh ngát, những chiếc ghế đá nhạt dần màu thời gian, những bông phượng đỏ rực trong cái nắng vàng rực rỡ của mùa hè, ta bất chợt nhận ra đan xen với nỗi buồn man mát và sự ngậm ngùi nuối tiếc: Mùa hè đến rồi! Mùa chia tay đã đến!
Ta sẽ không quên những buổi sáng mùa đông, ta vùng dậy khỏi chiếc chăn ấm áp, tự dằn lòng mình với giấc ngủ còn mời gọi để lóc cóc đạp xe đến trường. Yêu sao khi nhỏ bạn giúi vào tay ta bắp ngô nướng còn ấm rồi chạy nhanh vào lớp...Tình bạn của một thời học sinh...
Ta bỗng thấy xao xuyến khi nhìn sân trường vắng tanh sau giờ tan học. Rồi mai đây, những hình ảnh đứa bạn thân chạy lung tung cùng ta mỗi góc lớp, thằng bạn suốt ngày hát nghêu ngao kia sẽ trôi vào dĩ vãng. Xa cách phương trời, liệu sau này có còn gặp lại?
"Có tiếng ve suốt một thời không ai hay
Chỉ lúc cạnh nhau mới thấy buồn đến thế
Mười hai năm ve kêu như thành lệ
Bước đi không đành mà ngoảnh lại buồn hơn."
Kết thúc 12 năm học, ta bỗng thấy nhớ thầy chủ nhiệm. Thầy hiền từ nhưng cũng rất nghiêm khắc mỗi lần ta vi phạm. Lúc ấy nghe thầy mắng, ta thấy tự ái, thấy sao mà giận thầy ghê gớm, thầy chẳng hiểu tâm lí chúng mình. Giờ đây, nghĩ lại ta bỗng dưng ứa chào nước mắt. Thầy mắng để rồi chúng ta thành người. Sắp tới, con xa trường, xa thầy rồi, bỗng thèm một lần lại được thầy mắng để biết thêm về những bài học làm người...
Để rồi tất cả những điều ấy: Sân trường, lớp học, thầy cô và bạn bè sắp thành những kỉ niệm khó phai trong ta. Ôi, nhớ!...
"Xưa cứ trách bằng lăng tím đâu đâu
Giờ mới thấy hoa có mầu nỗi nhớ
Tím miên man, tím cùng thời gian đang căng nghẹn thở
Của mùa thi mỗi lúc mỗi gần."
Sắp chia tay rồi, nhận ra ta còn nợ một ánh mắt, một nụ cười, một lời cảm ơn, cả một chút quan tâm dành cho ai đó nữa, để đến hôm nay triệu lời xin lỗi bỗng ùa về:
"Có người bạn đến phút cuối mới thành thân
Có mái tóc giờ chia tay mới biết mình rất nhớ
Trong lưu bút có bài thơ chép rồi mà vẫn sợ
Hồi hộp đưa - hồi hộp đợi… chợt thở phào."
Yêu biết mấy những tháng năm học trò! Thời học sinh đẹp như vậy đấy! Phải chi thời gian có thể dừng lại một phút để ta có thể sống lại từng giây phút học trò, cho ta sống thêm 1 lần thôi để ta biết trân trọng khoảng khắc này. Và phải chi, thời gian có thể quay ngược lại để ta có thể hết hình với bạn bè. Thời gian ơi, làm ơn đừng hối hả trôi gấp gáp như vậy chứ?
Ngày mai, mỗi đứa một nơi, hòa mình vào sự tấp nập của dòng đời. Ai còn nhớ đến ai? Ai còn nhớ góc sân trường, hàng ghế đá này? Ngày mai, sẽ chẳng còn có dịp gặp lại đầy đủ các thành viên của lớp, sẽ chẳng bao giờ có lại cái không khí của phòng học những buổi đến trường, của những buổi đi chơi dã ngoại ngày xưa. Tất cả sẽ đi sâu vào dĩ vãng.
Mái trường xưa vẫn thế, hàng phượng vĩ vẫn sẽ làm nghĩa vụ cho những mùa hè sau, tiếng gọi "Thầy ơi, cô ơi"vẫn sẽ bật ra từ của miệng của những đứa trẻ, tiếng cười đùa vui vẻ vẫn làm náo loạn cả một góc sân trường......Tất cả, chúng ta đều có thể hồi ức còn lại:
"12 năm, niềm vui nỗi buồn
Đọng lại, trên khóe mắt...cay cay...!"
Nhưng tôi tin rằng trong mỗi chúng ta, chắc hẳn ai cũng như mình luôn thầm gọi:
"Mái trường ơi, thầy cô ơi!
Sẽ có ngày em quay trở lại.
Vì với em kỉ niệm là mãi mãi
Tiếng trống trường như nhịp đập trái tim..."
Yêu biết mấy mái trường thân yêu! Yêu biết mấy những tháng năm học trò...
Mỗi chúng ta, ai cũng từng một lần được nếm thử hương vị của hạnh phúc. Vậy có khi nào bạn tự hỏi: Hạnh phúc là gì hay chưa? Hạnh phúc đối với tôi đôi khi chỉ là những điều rất giản đơn trong cuộc sống. Và khoảnh khắc mà tôi thấy hạnh phúc nhất là được nép mình trong vòng tay của mẹ.
Chín tháng ròng mang nặng rồi đẻ đau, vượt bao gian nan mẹ đưa tôi đến với cuộc đời này. Giây phút tôi oe oe cất tiếng khóc chào đời như bao đứa trẻ khác, vòng tay mẹ là điểm tựa đầu tiên nâng đỡ và bảo vệ tôi. Từng ngày từng năm trôi qua, tôi trưởng thành hơn trong vòng tay ấy. Đã có những lúc rời xa vòng tay mẹ để thử đương đầu với những khó khăn, những thử thách. Nhưng rồi sau tất cả, tôi vẫn thèm được trở về trong vòng tay ấy.Được mẹ ôm trong lòng chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhất, đáng trân trọng nhất. Mẹ dang rộng vòng tay gầy yếu, mong manh vì con mà gồng mình vượt qua bão tố phong ba, để mang đến cho con những điều tốt đẹp nhất. Mẹ chẳng bao giờ tính toán thiệt hơn, chẳng bao giờ thở than dù chỉ một chút, nuốt trọn đắng cay để ôm con trong vòng tay của mình. Lúc tay mẹ nhẹ nhàng vỗ về sống lưng, lúc tay mẹ ân cần xoa lên mái tóc tơ mềm mại của con, con cảm thấy cả thế gian không có ai hạnh phúc bằng mình. Những lo lắng và khó khăn cuộc đời sợ hãi lùi lại phía sau lưng con, mẹ vì con mà che chắn bảo vệ, không một lần yêu cầu đền đáp.Vòng tay mẹ là vòng tay yêu thương và vững chắc, ôm con khỏi những làn sương mù mờ mịt của cuộc sống nhiều cám dỗ nhiều xấu xa. Vòng tay mẹ không phải sắt hay đồng mà kiên cường chống đỡ cho con được yên tâm trưởng thành. Vòng tay tạo lên từ máu thịt đời thường mà giá trị thì vô cùng phi thường.Có những ngày mệt mỏi rã rời, tôi chỉ mong được nhanh chóng trở về, lao vào vòng tay mẹ để được mẹ vỗ về, động viên, để được sống trong khoảnh khắc hạnh phúc nhất. Bao nhiêu điều không vui đều để lại sau lưng, phía trước chỉ còn tình yêu vô bờ vô bến của mẹ. Những kỉ niệm sâu sắc khó phai của tôi đều gắn với vòng tay của mẹ. Tôi vẫn không thể nào quên một ngày giữa năm lớp 4, kết quả thi học sinh giói không như mong muốn, tôi kìm nén tâm trạng nặng nề và hai dòng nước mắt cúa trực trào ra. Để rồi khi vừa nhìn thấy mẹ, nhìn thấy đôi tay nhẹ nhàng vẫy của mẹ, tôi đã òa khóc nức nở, nghẹn ngào không nói lên lời.Khoảnh khắc nằm trong vòng tay mẹ, cảm nhận đôi bàn tay gầy gầy của mẹ nhẹ nhàng vỗ về trên lưng và giọng nói dịu dàng “không sao đâu của mẹ” tất cả uất ức khó chịu chợt tan biến hết, chỉ còn lại sự bình yên lan tỏa trong tâm hồn. Vòng tay mẹ cùng với bờ vai vững chắc của cha không biết tự bao giờ đã trở thành điểm tựa quý giá nhất trong cuộc đời không chỉ của riêng tôi mà của rất nhiều rất nhiều người khác. Những thứ khác có thể rời bỏ tôi bất cứ khi nào nhưng vòng tay ấy, bờ vai ấy thì không. Từ ngày tôi đến thế gian này cho đến khi tất cả biến mất. Vòng tay mẹ luôn khiến trái tim rung rinh ấm áp, tràn ngập cảm giác an toàn và vĩnh cửu giống như câu nói đã trở nên quá đỗi thân quen: “Con dù lớn vẫn là con cảu mẹ. Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con...”
Ai rồi cũng sẽ lớn khôn, sẽ đến thời điểm chúng ta phải tạm rời xa vòng tay mẹ, đối mặt với những chông gai thử thách của cuộc đời. Nhưng hãy luôn nhớ rằng, phía sau chúng ta lúc nào cũng có một vòng tay sẵn sàng dang rộng, nguyện chở che và vỗ về tất cả thương đau trong cuộc đời. Bởi vòng tay ấy đến từ người yêu thương chúng ta nhất thế gian với trái tim đẹp nhất. “vũ trụ có nhiều kỳ quan nhưng kỳ quan vĩ đại nhất chính là trái tim củ người mẹ...”
Chúc bạn học tốt nha
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 7 - Năm thứ hai ở cấp trung học cơ sở, một cuồng quay mới lại đến vẫn bước tiếp trên đường đời học sinh. Học tập vẫn là nhiệm vụ chính!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK