Trang chủ Ngữ văn Lớp 12 Chọn 1 trong 2 Đề 1: Viết một bài văn...

Chọn 1 trong 2 Đề 1: Viết một bài văn dài miêu tả nêu cảm nhận của em về bức tranh dưới đây Hay + dài + mạch lạc + cảm xúc (thêm 1 dàn ý nên nội dung của từng

Câu hỏi :

Chọn 1 trong 2 Đề 1: Viết một bài văn dài miêu tả nêu cảm nhận của em về bức tranh dưới đây Hay + dài + mạch lạc + cảm xúc (thêm 1 dàn ý nên nội dung của từng đoạn văn ;-;) Đề 2: Sáng tác 1 bài thơ dài miêu tả bức tranh dưới và cảm nhận của em về tranh Hay + dài (tầm 3 khổ, 4 dòng/khổ , dài hơn càng tốt ) + cảm xúc P/s : Tranh ai đồ nên làm có tâm ;-;

image

Lời giải 1 :

Dàn ý đại cương:

1. MB:

- Dẫn dắt vấn đề

- Nêu cảm nhận đầu tiên của bạn về bức tranh

2. TB:

- Nêu nên ấn tượng của bạn về bức tranh, nói lên bao quát những sự vật có trong bức tranh.

- Đi sâu vào từng chi tiết nhỏ, nói lên suy nghĩ, cảm nhận cá nhân về bức tranh

- Mở rộng những suy nghĩ của bạn về bức tranh

3. KB

- Nêu cảm nghĩ về bức tranh, chốt lại vấn đề.

Bài làm:

Những kẻ đau khổ thì nhìn xung quanh đâu cũng sẽ buồn. Đặc biệt là khi nhìn thấy những phong cảnh buồn thì họ sẽ tự thấy mình trong đó. Tuy chúng không có tiếng nói nhưng sẽ là nơi lắng nghe những suy nghĩ, thấu cảm cho nỗi đau của kẻ đang rơi nước mắt. Giữa cái chốn nơi đông người, giữa dòng đời và thời gian không chờ đợi ai thì chỉ có không gian là lắng nghe bạn.

Tạo hóa của trời đất, có vui có buồn. Nếu ánh bình minh sáng rọi thì ta sẽ phải đeo một lớp mặt nạ lên được cho là "tươi sáng". Nhưng phía trong, sâu thẳm nơi tăm tối, tôi thấy mình đang bị giam cầm trong chính giấc mơ của tôi. Khi ánh mặt trời vụt tắt thì cũng chính là lúc lớp mặt nạ ấy được lột bỏ. Nhưng dù hoàng hôn bao trùm tất cả, tôi lại thấy ánh sáng rực lửa từ chính giữa bức tranh, nơi trung tâm làm nên cảm xúc của tất cả. Xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, mây trời như chìm dần và bóng tối. Tôi thấy mọi thứ như chẳng còn sức sống, làn gió nhẹ nhàng thổi qua làm cho mọi thứ lại càng hiu quạnh hơn. Tôi thật sự đã rất thắc mắc tại sao lá cây lại vẫn giàu sức sống đến thế? Ánh sáng rực lửa như thiêu rụi tất cả, phải chăng là do cái nắng ngày ngày đã châm mồi. Hay do mặt trời đang khuất phía sau một cái cây đơn độc ấy?

Tôi đã từng đọc một cuốn tiểu thuyết, tác giả đã để lại ấn tượng cho tôi qua câu nói: "Những cánh hoa rụng xuống của kẻ lụy tình sẽ chẳng héo mòn; nỗi sợ hãi sẽ hóa thành hạnh phúc và thứ nhận lại sẽ là kỉ niệm". Lúc gió làm lung lay những chiếc lá héo mòn, chẳng còn sức sống để trụ tiếp khi rơi xuống lại hóa thành những cánh hoa xinh đẹp. Một khi nó đã rơi xuống hoàn toàn, liệu rằng những cánh hoa ấy có yên vị trên mặt đất hay còn tiếp tục bay đến phương trời nào mà ta không thể thấy rõ được. Những cánh hoa trong sáng, tinh khiết như sự mất mát của giọt nước mắt chia ly hay đó là nỗi buồn khôn xiết không thể diễn tả hết được. Những cánh hoa yên vị trên mặt đất xanh thắm hóa những giọt nước mắt. Từng giọt, từng giọt tích tụ lại hóa thành một hồ xanh biếc.

Bầu trời nham nhở, khó có thể định hình được màu sắc của nó. Vừa lóe sáng lại vừa âm u, tượng trưng cho hai mảnh nhân cách đan xen của con người khó ai mà đoán ra, thấu hiểu hết được. Ánh chiều tà bao trùm nên tất cả tạo nên khung cảnh mỹ lệ vừa mơ màng vừa thơ mộng. Những cành cây chỉ biết đâm chồi, rồi chúng lại rụng xuống mặt hồ nỉ non như nước mắt. Tưởng chừng như mọi thứ chẳng thể hài hòa mà lại xinh đẹp vô cùng. Những tán lá chảy bỏng như một thời thanh xuân mãnh liệt dẫu có buồn, có vui, có nước mắt và tiếng cười. Tôi để cái thanh xuân tươi đẹp ấy đốt tôi rồi thiêu rụi tất cả. Trái tim, tâm hồn và lý trí khờ dại của tôi dần cháy thành cho, bay bổng theo gió.

Tôi đã từng nhìn thấy rất nhiều kiệt tác lộng lẫy và hùng vĩ hơn rất nhiều. Nhưng chưa bao giờ tôi cảm nhận hay suy nghĩ và viết thành từng chữ như bây giờ. Trong tôi có chút day rứt và chút phiền muộn của những kí ức buồn tủi đến đổ lệ. Những ánh sáng chiếu rọi, soi sáng nơi tối tăm để mở ra một cánh cửa thiên đường mà tôi không thể chạm đến? Ngày mai và về sau nữa, lúc ấy mặt trời lại vươn lên chiếu rọi và những tán lá bắt đầu ứa máu. Khi ấy, tôi sẽ tự nhủ rằng mình không được mềm lòng một lần nữa, tôi sẽ không để những cánh hoa ấy hóa thành nước mắt. Thay vào đó, nó sẽ bay bổng như những giấc mơ xinh đẹp trên chiếc gối êm ái mà ngày đêm tôi mơ tới. Nó sẽ bay lên thật cao, thôi thúc tôi chạm tới nó để bước đến nơi chiếu sáng, nhìn thấy được bên trong chính mình. Liệu cánh hoa sẽ cứ bay lên mà không chạm xuống đất, những cánh hoa sẽ chờ tôi làm những điều phi thường ấy trước khi cái cây chứa đựng ánh mặt trời rực lửa kia héo tàn?

Bức tranh trên đã hút lấy tâm trí tôi, nói lên một vẻ đẹp ngây ngô mà trong sáng mà tôi không thể thấu hết được. Tôi muốn trở thành một cái cây như vậy, nổi bật hơn tất cả. Lấy hết những khả năng chưa bộc lộ để vươn tới một tương lai xán lạn.

Thảo luận

-- E chờ mãi :v
-- Mình viết bừa thôi, không có gì đâu:((
-- Bài của cj chi tiết
-- nhưng mình vẫn thấy thiếu liên kết lắm. Nghĩ gì thì mình viết vào thôi chứ không có chuẩn bị từ trước. Viết văn xong mới ghi dàn ý đấy:>
-- Mik nhìn tranh này nghĩ đc tới thiên nhiên thôi
-- dài quá chị ơi, chờ em đọc một lúc nha :'3
-- Khi tuyetzong thì ta có thể thành nhà thơ. Nhưng mình chưa đến nỗi tuyệt vọng nên mình không làm được đề hight :')
-- Khi tuyetzong thì ta có thể thành nhà thơ. Nhưng mình chưa đến nỗi tuyệt vọng nên mình không làm được đề hight :') -> em đọc bài của chị man mát nỗi buồn cuộn trào cảm xúc văn học UvU

Lời giải 2 :

Mình không có hứng viết văn nên làm đề 2 nhé :

Thu sang thu chóng qua

Chẳng biết rằng nơi đây còn tại thế

Nơi đây đẹp nhưng không tên

Thu qua chưa quên sơn sắc thu hồng

$ $

Chốn này đẹp tựa tiên cảnh

Nước xanh, cỏ xanh, cây đỏ thật đẹp 

Đàn bướm trắng trong tàn lá

Như rực rỡ tắm trong má thu hồng

$ $

Nước hồ phằng đầy sỏi đá

Cây xanh đan lá cây rợp mái nhà

Nắng thu chiếu màu kim sắc

Lá thơm mùi tắc mật thật dễ chịu

$ $

Nhìn lại nơi đây ta bồi hồi

Nhớ cây ngày đó đâm chồi cùng ta

Người khách tiên nơi đây lai vãng

Bao chông gai, đau khổ chẳng làm lành

$ $

Nơi đây phong cảnh hữu tình

Rót đầy bình rượu ta chẳng nhớ ai

Cảnh đẹp người không nên buồn

Nhưng ai nhấm nháp nỗi đau tột cùng ?

$ $

Cảnh sắc nơi đây thật khiến người ta ấn tượng, không chỉ vì có bãi cỏ xanh, nước cũng óng lên màu biếc dễ chịu, có đàn bướm trắng xô đùa vui vẻ dưới tán cây màu huyết ngả mình dưới cái nắng mùa thu thật quá đỗi xinh đẹp. Khung cảnh dưới đượm lên trong lòng ta những nỗi hoài niệm, khi đó, ta nên uống chén rượu on chuyện xưa cũ thời oanh liệt đã qua:

"Nơi đây phong cảnh hữu tình

$ $Rót đầy bình rượu ta chẳng nhớ ai "

$ $Nơi đây làm người ta thất thật vui vẻ, nhưng khi nhìn vào khung cảnh khung tranh, em lại thất nên sự buồn và tiếc nuối, từ đó em làm ra hai câu thơ :

"Cảnh đẹp người không nên buồn

$ $Nhưng ai nhấm nháp nỗi đau tột cùng ?"

$ $Em lấy khung cảnh là người có phiền muộn trong nơi cảnh đẹp khiến người ta u mê này khiến người đó không khỏi day dứt về phiền muộn đã qua nơi tâm trí lòng người.Đây là khung cảnh tuyệt đẹp, với những yếu tố trong bức tranh đều là một phần sống động của tuyệt tác này, đều nói lên một vẻ đẹp tuyệt trần ai ít nơi nào sánh được.

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 12

Lớp 12 - Năm cuối ở cấp tiểu học, năm học quan trọng nhất trong đời học sinh trải qua bao năm học tập, bao nhiêu kì vọng của người thân xung quanh ta. Những nỗi lo về thi đại học và định hướng tương lai thật là nặng. Hãy tin vào bản thân là mình sẽ làm được rồi tương lai mới chờ đợi các em!

Nguồn : ADMIN :))

Liên hệ hợp tác hoặc quảng cáo: gmail

Điều khoản dịch vụ

Copyright © 2021 HOCTAPSGK