Câu 5: Bài làm
Đoạn thơ trên đã bộc lộ rất nhiều xúc cảm, tình cảm của nhà thơ Trương Nam Hương đối với người mẹ yêu dấu của mình.
Trước hết, ngay từ câu thơ đầu tiên, tác giả đã sử dụng biện pháp nhân hóa
"Thời gian chạy qua tóc mẹ".
Biện pháp nghệ thuật ấy vừa giúp hình ảnh "Thời gian" trở nên có hồn, sinh động và cụ thể hơn là mang lại những hành động như con người đồng thời còn lột tả được những thay đổi trên mái tóc của mẹ qua năm tháng
"Một màu trắng đến nôn nao".
Từ mái tóc đen lay láy của người con gái nay đã biến thành màu tóc bạc trắng. Do thời gian thắm thoắt trôi qua, chính màu tóc ấy là vật đại diện cho những vất vả, gian nan mà mẹ phải trải qua để nuôi ta từng ngày khôn lớn, Hơn thế nữa, tác giả tinh túy khi nhấn mạnh thời gian khiến lưng mẹ còng còng xuống. Lưng mẹ còng bởi lẽ để cho con ngày một thêm cao". Tức là mẹ dầm mưa dãi nắng , lao động cực nhọc và không quản ngại khó khăn, vất vả để nuôi con lớn khôn trưởng thành và khôn lớn hơn. Chân thật hơn, đoạn thơ với những ngôn ngữ mộc mạc, chân thành và giản dị đã bộc lộ rõ nét tình cảm chân thành, biết ơn sâu sắc của nhà thơ đối với mẹ. Cũng bộc lộ được tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất. Cũng từ đây, bài văn cũng được tác giả gợi lên bài học mỗi người con hãy chăm chỉ, siêng năng, cần cù học tập và làm việc để đền đáp công ơn lớn lao của mẹ. Mai sau đã lớn khôn thì không quên về công lao trời biển đó của mẹ.
Câu 6 Bài làm
Trong tuổi thơ của mỗi con người ta chắc hẳn ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo cũ của bản thân mình, những kỉ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu trong trí nhớ của chúng ta. Riêng tôi , tôi có một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên được, kỉ niệm sâu sắc về một người cô đáng kính của tôi.
Năm ấy, khi tôi bước chân vào học lớp một, tôi có những kỉ niệm đẹp về cô giáo chủ nhiệm của mình. Tôi đã bước sang lớp một, đây chính ngưỡng cửa của bậc tiểu học, có nhiều bạn mới, thầy cô mới và môi trường xung quanh cũng đều mới. Vào ngày trọng đại ấy, ngày tôi không bao giờ quên được, nó dường như in sâu vào tâm trí tôi. Sau buổi lễ khai giảng, tất cả các học sinh đều bước vào lớp học của mình để học buổi học đầu tiên trong trang sử mới và gặp gỡ thầy cô giáo chủ nhiệm của mình và cũng là người sẽ gắn bó với mình trong suốt thời gian 5 năm học tiểu học. Khi cô giáo bước vào, dáng người cô thật nhanh nhẹn và cô chào chúng tôi. Tôi trông cô cũng đã đứng tuổi, nhưng nhìn cô vẫn còn trẻ lắm. Tuy tóc cô cũng đã điểm bạc vài chỗ, khuôn mặt cô trái xoan , bàn tay cô có nhiều vết nhăn, chắc là do thời gian cô có nhiều năm kinh nghiệm và cô đã có mấy chục năm giảng dạy với học sinh. Cô bước lên bục giảng,cô ra hiệu lệnh cho chúng tôi im lặng và cô cùng với giọng trầm ấm nói: Chào các con,cô tên là Nguyễn Hoàng Hà và cô sẽ chủ nhiệm lớp các con trong suốt 5 năm bậc tiểu học nhé . Giọng cô thật ấm áp, nhẹ nhàng,khiến tôi có những suy nghĩ trong đầu tôi về một người cô giáo chủ nhiệm thật dữ dằn và nghiêm khắc đều tan biến xuống sông. Khi gặp cô, mọi thứ xung quanh tôi đều thay đổi.
Sau khi ra mắt chúng tôi, côy bắt đầu dạy cho chúng tôi những bài học tập đọc tập viết đầu tiên mà cũng là những bài học đầu đời dạy tôi nên người sau này. Cô viết lên bảng những dòng chữ đầu tiên cho chúng toi chiêm ngưỡng. Những dòng chữ to tròn và mập mã khiến ai nhìn cũng đều mê hết. Sau khi viết xong đề bài, cô hỏi chúng tôi có thấy hiễu rõ bài không, một vài bạn ngồi phía dưới do mắt kém đeo kính nên không thấy liền được cô cho đổi chỗ khác cho phù hợp hơn. Trong buổi học cô đến tận chỗ của từng người để chỉ cho các bạn những chỗ không hiểu. Nếu hiểu nhanh thì sẽ được cô khen. Cuối giờ, cô cho chúng tôi xếp hàng ra về, mọi người đi về rất thẳng hàng như đã được tập duyệt trước vậy, tiếng cười đùa của một vài bạn đã làm xôn xao khắp sân trường. Khung cảnh đó thận nhộn nhịp và vui tươi .Buổi học đầu tiên đã kết thúc như vậy , cô đã để lại cho tôi những suy nghĩ về một người cô mẫu mực là như nào.
Những buổi học về sau, cô nghiêm khắc với những bạn lười học, khen thưởng những bạn ngoan, chăm học và có ý thức. Giờ ra chơi,cô đều ra chơi cùng chúng tôi, cô chơi những trò chơi dân gian cùng với chúng tôi để chúng tôi thân thiện với cô hơn, nhìn khuôn mặt cô lúc đấy thật đáng yêu, khi nhìn kĩ cô, tôi có cảm giác khuôn mặt mặt rất giống khuôn mặt bà nội tôi. Nhưng bà tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ, những kỉ niệm đẹp của bà và tôi đều được tôi khắc ghi sâu vào tâm trí. Nhìn cô, tôi lại cảm thấy nhớ đến người bà luôn ân cần chăm sóc mình hổi nhỏ, nhớ đến cảnh chơi đùa của hai bà cháu, tôi liền chạy vù vào phòng học, ngồi trong góc khóc nức nở như một đứa trẻ. Lúc đó có một bàn tay đặt lên vai tôi khẽ vỗ về, hình ảnh bà nội vỗ về tôi mỗi khi buồn hiện về, tôi bỗng khóc to lên, không sao có thể kiềm chế được cảm xúc đó. Có mấy bạn ngay đó nhìn tôi cũng khóc theo. Thì ra đó chính là cô, cô khẽ nói với tôi: “Thang, sao con lại khóc vậy, nói ra để cô chia sẻ với con để con vui hơn nhé!". Nói rồi cô ôm tôi vào lòng, nhận được sự an ủi của cô, tôi bỗng dưng nhớ về vòng tay ấm áp của bà nội và càng khóc to hơn. Sau hôm đó tôi cảm thấy được cô quan tâm nhiều hơn.
Vào một hôm, do tôi không học bài và không chú ý nên bị điểm kém, cô liền mắng tôi, tôi liền chạy về chỗ ngồi, trong lòng tôi cảm thấy rất tức và ghét cô. Vào giờ ra chơi cô không ra chơi với các bạn như mọi khi, mà cô chạy xuống chỗ tôi. Cô nói: "Cô xin lỗi em rất nhiều vì đã quá nặng lời, nhưng em là một lớp trưởng nên ta phải gương mẫu cho các bạn noi theo và học tập theo ta để giúp lớp ngày càng giỏi hơn.... cô giảng lại cho tôi bài tôi chưa hiểu. Và dần dần tôi cũng hiểu bài đó hơn rất nhiều. Tôi nhìn tcô lúc đó mà trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng,hối hận bì đã khiến cô thất vọng và buồn phiền. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng ngày một phấn đấu tốt hơn, cố gắng hơn dể không phụ lòng cô trong suốt khoảng thời gian qua để chỉ dạy tôi nên người. Tôi vẫn còn nhớ i nguyên câu nói của cô:
"Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
Có danh có vọng nhớ thầy khi xưa"
Câu đó cũng đã in sâu vào tâm trí tôi. Quả thật, khi nghĩ kỹ lại ,tôi cảm thấy nghề giáo thật là cao quý, giống như câu ví:
"Nghề giáo là người lái đò tri thức qua sông".
Cứ mỗi chuyến đò qua sông, người lái đò lại quay trở lại, tiếp tục những chuyến hành trình đưa đò với những hành khách khác của mình và mãi sau này cũng vậy . Cũng giống như cô giáo tôi vậy, cô đã đưa bao lứa học trò qua sông, hoàn thành nhiệm vụ, trọng trách của một nhà giáo. Các học trò giờ đây cũng đã nên người và thành đạt. Tôi rất yêu quý cô giáo của tôi. Tôi sẽ luôn cố gắng học tập thật tốt để khiến cô có thể tự hào. Và đó cũng là nghề mà tôi mong ước sau này khi trưởng thành và khôn lớn. Đó là kỷ niệm đáng nhớ nhất của tôi về thầy cô và có lẽ sẽ mãi mãi in đậm trong trái tim tôi với một lòng biết ơn sâu sắc.
@Kieutrangpl12
#NOCOPY
~ Xin ctlhn + cảm ơn + 5sao nha~
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK