Trong 5 năm học dưới mái trường tiểu học Chu Văn An. Em đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp dưới mái trường này. Được thầy cô và bạn bè yêu thương. Nhưng có một kỉ niệm làm em không bao quên được.
Đó là ngày đầu tiên đi học của em. Em đã rất háo hức đến trường để được gặp các bạn mới và các thầy cô. Em thức dậy rất sớm. Đánh răng, rửa mặt rồi thay quần áo. Bà em đã thắt cho em hai cái bím tóc xinh xinh và với bộ đồ đồng phục học sinh thật chỉnh tề. Em ăn sáng rồi chuẩn bị đến trường. Trong lòng em vẫn có cảm giác hồi hộp và nôn nao được đến trường. Đến trường em còn hơi rụt rè nhưng vẫn tự tin bước vào lớp với bà theo sau. Vào lớp em thấy cũng có rất nhiều bạn. Em chọn chỗ ngồi dễ nhìn lên bảng nhất. Đúng lúc đó cô giáo của em đã vào lớp. Tất cả các bạn đều nhìn theo. Cô tự giới thiệu tên mình rồi mời các bạn cùng giới thiệu sau. Sau đó cô dạy cho các bạn học : ' 5 điều Bác Hồ dạy' các bạn liền răm rắp đọc theo. Kết thúc buổi học ai nấy cũng vui vẻ ra về. Tuần sau là ngày học chính thức cũng là ngày đầu tiên em được chào cờ. Chào cờ xong các bạn vô lớp. Cô liền bắt đầu tiết học. Cô kêu các bạn mở cuốn sách ra và cô đọc từng chữ, cô liền mời 1 bạn và đọc theo. Mỗi lần mà em không biết bài cô liền ân cần lại và giảng giải cho em. Mỗi lần có bạn nào khóc thì cô lại trìu mến và dỗ bạn. Cô đúng là 1 người mẹ thứ 2 của em. Khi ngày đầu em lên lớp 2 mỗi giờ ra chơi em liền chạy xuống lớp cô để thăm cô và nói chuyện với cô. Cô đã già nhưng bây giờ đã là 4 năm rồi cô vẫn còn nhớ chúng em. Tiếc là khi em lên lớp 5 cũng là lúc cô nghỉ hưu. Nhưng em vẫn nhớ mãi về cô vì cô trò chúng em là một kỉ niệm đẹp làm em nhớ mãi.
Em rất quý cô Châu. Vì cô là người đầu tiên dạy em viết chữ, đọc bài,...Mai sau khi em lớn lên em vẫn sẽ luôn nhớ về cô.
------------------------------------bài làm------------------------------------------
Những tháng năm còn là học sinh, tôi rất lãng mạn. Vậy nên nói đến khoảng khoắc đẹp giữa tôi và thầy, cũng chẳng khác gì dải ngân hà là bao, đúng nó rất nhiều!
-À thì, kỉ niệm đẹp nhất của tôi. Lại chính là một trong những điều xấu hổ nhất mà tôi từng gặp, tôi bị điểm kém . Vâng, lúc ấy tôi đã khóc rất nhiều. Không ai khác người kéo tôi khỏi khoảng không u buồn này là thầy giáo tôi. Thầy ấy tên là Lâm, một giáo viên ưu tú, biết cách nói chuyện và cũng rất hiểu những đứa con gái như chúng tôi. Dựa vào ưu điểm đó, tôi và thầy rất thân, thầy luôn là người đồng hành cùng tôi trong suốt chặng đường dài đằng đẵng này. Hừmmm.... Hôm đó, tôi tự tin bước vô phòng thi, làm bài thật nhanh thật chắc. Tôi đã rõ kiểm tra đi kiểm tra lại, nhưng tôi lại chẳng nhìn ra lấy một câu sai. Vậy nên tôi cũng chẳng quan tâm lắm, à mà bài kiểm tra mà tất nhiên là không thể không quan tâm cho được. Thế nên tôi quyết định kiểm tra lại một lượt nữa rồi nhanh nhảu nộp bài cho giám viên coi thi. Tôi thản nhiên đi khỏi phòng, tính ra tôi là người bước ra cửa đầu tiên. Sau đó tôi mau chóng tìm thầy, hừm, thầy lại hút thuốc lá. Mặc dù thầy rất ưu tú, nhưng mỗi khi áp lực tôi lại thấy thầy phì phò điếu thuốc. Tôi ghét điều đó, tôi ghét mùi thuốc lá trên người thầy. Thế nên, tôi liều chết chạy đến chỗ thầy giựt phăng điếu thuốc. Thầy bất ngờ và lên tiếng: " Em làm cái gì vậy?" tôi chẳng nói gì, bỏ chạy để lại khuôn mặt ngẩn ngơ kèm thêm chút bấtt ngờ của thầy. Tôi cứ nghĩ thầy sẽ để bụng chuyện này nhưng không, thầy vẫn bình thường và vẫn nói chuyện với tôi, mặc dầu ko thoải mái như trước. Chớp mắt đã một tuần qua đi, nhà trường báo điểm cho thầy giáo. Vào một buổi chiều nắng hạ, cả lớp chìm trong một không khí u ám vì sợ rớt điểm. Tôi đang mải suy nghĩ, nếu tôi bị điểm kém thì tôi sẽ ra sao? - Ra gầm cầu ngủ hay sẽ bị tống thẳng ra bãi tha ma, tất cả vẫn chưa có lời giải đáp. Thì thầy réo tên tôi, tôi đã sốc nặng khi nghe điểm của mình. Từ lúc lớp 1 đến nay tôi chưa bao giờ bị dưới 9 điểm, nhưng lần này thực sự là khiến tôi một khắc chết lặng. Nước mắt cứ vô thức lăn dài trên má, thầy lại gần tôi. Tôi thực sự rất rất bất ngờ, thầy đã làm một việc mà tôi không ngờ được. Thầy ôm tôi và dỗ dành :" không sao đâu em, còn có kì 2 mà, tôi sẽ kèm em để em được điểm tốt trong kì này" thầy giơ nắm đấm tay ra hiệu cố gắng. Tôi lau đi hàng nước mắt và mỉm cười, tôi cứ nhi nhí chữ :" em cảm ơn " trong miệng. Tôi nhận ra, lúc đó tôi lỡ một nhịp tim. Vâng, sau khi được thầy kèm, thì tôi bây giờ nhìn tôi như 100 ngày không ngủ, nhưng thay đó, tôi vẫn được học sinh giỏi. E hèm, ngoài ra thì sau đó thầy tôi cũng không hút thuốc nữa, vì tôi đã dặn thầy phải cai thuốc. Và nói lí do cái hôm mà tôi giật phăng điếu thuốc của thầy. Ông nội tôi vì món đồ đó mà ung thư mất đi. Tôi không muốn nhìn người tôi yêu quý nhất lại một lần nữa bỏ tôi lại. Thầy cũng động viên tôi và hứa sẽ cai thuốc, vì tôi tin tưởng thầy nên chẳng nói gì về vấn đề đó nữa, gật đầu đồng ý thôi. Một thời kỉ niệm của tôi chớp nhoáng đã qua được 4 năm rồi. Nhưng nó vẫn chưa hề phai nhoà trong đầu óc Nhược Dao tôii. Tôi rất quý trọng tình thầy trò giữa tôi và thầy!
--------------name truyện trên : Cai thuốc (tác giả : Cháy) ------------------
@nguyennhatlinh4455 #ToChauThamNhuocDao,NhanGianThuyMacKieu @Cháy #HĐ247
CHÚC SỨC KHOẺ BẠN TUS, THIÊN QUAN TỨ PHÚC BÁCH VÔ CẤM KỊ. VẠN SỰ NHƯ Ý NHỚ
Tui mứi thử viết truyện, có gì sai sót mong các tiền bối bỏ qua cho ạ ~
(nếu có thể cho tui xin HN được hem? Tại hiện giờ tui đang rất cần á. Nếu khum thì tui sẽ cắn mn mụt phát nhó. Tui dữ lắm nhaaa, cảnh cáo mụi ngừi trước đó á. Grào grào~
Tiếng Việt, cũng gọi là tiếng Việt Nam Việt ngữ là ngôn ngữ của người Việt và là ngôn ngữ chính thức tại Việt Nam. Đây là tiếng mẹ đẻ của khoảng 85% dân cư Việt Nam cùng với hơn 4 triệu Việt kiều. Tiếng Việt còn là ngôn ngữ thứ hai của các dân tộc thiểu số tại Việt Nam và là ngôn ngữ dân tộc thiểu số tại Cộng hòa Séc.
Nguồn : Wikipedia - Bách khoa toàn thưLớp 5 - Là năm cuối cấp tiểu học, áp lực thi cử nhiều mà sắp phải xa trường lớp, thầy cô, ban bè thân quen. Đây là năm mà các em sẽ gặp nhiều khó khăn nhưng các em đừng lo nhé mọi chuyện sẽ tốt lên thôi !
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK