Trang chủ Ngữ văn Lớp 6 Giúp mình làm bài tập làm văn này với, dài...

Giúp mình làm bài tập làm văn này với, dài khoảng 5,6 trang ko lấy ở mạng nhéJi bai mel con cuốc di ngii guin. to mai

Câu hỏi :

Giúp mình làm bài tập làm văn này với, dài khoảng 5,6 trang ko lấy ở mạng nhé

image

Lời giải 1 :

 Mẹ chính là người sống mãi trong đời tôi.

                                                    Bài làm                                            

                         "Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào
                       Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào.”

   Đã biết bao bài thơ, bài văn nói về mẹ, về những tình cảm chân thành của mẹ dành cho con. Ôi! Mẹ kính yêu của con ơi. Không một nhà văn nào, nhà thơ nào có thể sánh bằng mẹ. Nếu có một ông Tiên hiện lên và ban cho con một điều ước, con sẽ ước rằng: “Mẹ sẽ sống mãi mãi trên cõi đời này, luôn đi với con và sát cánh mãi mãi bên con”. Giá như điều đó trở thành sự thật, dù có phải chờ đợi thật lâu thì con vẫn sẽ chờ đợi đến ngày mong ước đó trở thành sự thật.

    Con không biết hết được những câu thơ, bài hát nói về mẹ, nhưng con vẫn hiểu rằng, mẹ chính là tất cả. Tình cảm của mẹ được so sánh với biển Thái Bình, nhưng trong tâm trí của mỗi người, mẹ còn hơn cả biển Thái Bình rộng lớn, bao la, ngút ngàn ấy. Con yêu mẹ nhiều lắm, nhiều hơn cả chân trời vô tận mà không biết đâu là bến bờ. Và tình cảm của con sẽ không bao giờ thay đổi, mãi mãi và mãi mãi.

    Mẹ của tôi cũng giống như bao người khác, luôn vất vả một đời vì con. Năm nay, mẹ tôi đã ngoài 40 tuổi. Mẹ tôi có dáng người thanh mảnh và có phần hơi gầy vì bao năm tháng giãi dầu gió mưa. Khuôn mặt mẹ tròn trĩnh, phúc hậu. Mái tóc đen mượt đc mẹ cắt ngắn gọn gàng trông thật năng động, trẻ trung. Nổi bật trên khuôn mặt mẹ là đôi mắt. Đôi mắt dường như đẫm nước, long lanh khiến cho người đối diện với mẹ rất có thiện cảm. Người ta nói, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Quả đúng như vậy, mỗi khi tôi làm được một việc tốt thì mẹ lại nhìn tôi với ánh mắt trìu mến, phúc hậu. Còn mỗi khi tôi mắc lỗi, mẹ lại nhìn tôi với một ánh mắt buồn bã, thất vọng. Vì vậy nên tôi vẫn luôn cố gắng để làm cho mẹ vui lòng.

  

    Phía đuôi mắt, sau bao năm tháng vất vả đã hằn những vết chân chim. Đôi bàn tay của mẹ khô rát, cháy nắng. Bàn tay của mẹ đã hằn những vết chai, vì tôi biết, mẹ phải tần tảo đi làm để kiếm tiền nuôi hai chị em tôi ăn học.

 

      Mẹ là người luôn quan tâm đến gia đình. Ban ngày mẹ đi làm, tối về mẹ còn vun vén cho công việc nhà. Tuy bận công việc nhưng mẹ vẫn luôn quan tâm đến con cái. Vào mỗi buổi tối, mẹ thường dạy hai chị em tôi học bài. Có chỗ nào tôi không hiểu mẹ còn ân cần giảng giải cho tôi từng li từng tí một để tôi hiểu bài hơn. Mẹ tôi rất hiền lành nhưng lại vô cùng nghiêm khắc trong công việc. Tôi nhớ có lần tôi mắc lỗi làm mẹ buồn lòng, và lúc đó mẹ cũng đã chỉ cho tôi cái đúng cái sai, cái nên làm và không nên làm để tôi thay đổi. Dù là lỗi to hay nhỏ thì mẹ đều nghiêm khắc phạt tôi ở những mức độ khác nhau để tôi tự rút ra bài học cho bản thân. Vì thế tôi cũng luôn phải ý thức bản thân phải sống tốt để mẹ không phiền lòng. Mẹ như ngọn gió sưởi ấm cho con mỗi khi đông về, mẹ như vầng mặt trời của mỗi đứa con. Vào mỗi buổi tối mẹ thường kể cho tôi nghe rất nhiều  những câu chuyện thú vị và rồi mẹ cũng hát ru tôi bằng giọng ngọt ngào, trìu mến, thân thương. Qua lời ru của mẹ tôi cũng cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến mẹ dành cho tôi.

      Có hôm tôi bị ốm, mẹ đã thức suốt đêm để chăm sóc cho tôi. Mẹ đắp khăn mát lên trán tôi, pha thuốc cho tôi uống, thỉnh thoảng lại hỏi han xem tôi có đỡ đau không. Nhờ có sự chăm sóc ân cần của mẹ mà tôi đã nhanh chóng khỏi bệnh để đến trường. Tôi thật may mắn và hạnh phúc khi có một người mẹ tuyệt vời như thế.

      Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng, tình cảm ấy đã nuôi dưỡng ta khôn lớn trưởng thành và chính mẹ là người đã mang đến cho con thứ tình cảm đó. Mẹ luôn là nguồn động lực và dõi theo bước chân con trên chặng đường dài. Con tự nhủ sẽ cố gắng học tập thật tốt để không phụ công ơn nuôi dưỡng và sinh thành của mẹ. Con yêu mẹ nhiều lắm! Mẹ ơi!

Chúc bạn học tốt!

Xin ctlhn cho nhóm nhé!

     

   

Thảo luận

Lời giải 2 :

Các bạn có bạn thân không? Chắc chắn là có. Tôi cũng thế. Tôi cũng có một người bạn thân thiết, tên An, thân đến mức tôi coi nó như là người thân chứ không còn là một người bạn nữa. Thế nhưng, hiện giờ nó không còn ở bên cạnh tôi nữa, nó đang ở một nơi rất xa, cách tôi rất xa. Dù thế nào thì nó vẫn sẽ sống mãi trong tôi.

Tôi và An quen biết nhau từ năm lớp1 đến nay đã là 9 năm rồi. Khi ấy năm học đã bắt đầu được mấy tháng rồi An mới chuyển từ trong miền Nam ra đây học, vì bố của An chuyển công tác ra Hà Nội. An được cô xếp ngồi cạnh tôi. Nó là một cô bé đặc biệt. Với tôi là thế. Nước da ngăm ngăm của một cô gái miền biển, đôi mắt to lanh lợi và nụ cười thường trực trên môi khiến ai gặp cũng có thiện cảm. Cả tôi cũng thế. An chủ động bắt chuyện với tôi:

- Chào cậu, tớ là An, mong cậu sẽ giúp đỡ tớ nhé!

- Ừ, chào cậu, tớ là Mai.

Từ đó 2 đứa chúng tôi bắt đầu chơi thân với nhau hơn, đi đâu cũng có nhau, cùng nhau học bài, cùng nhau cố gắng vươn lên.Có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên đươc kỉ niệm ấy, một kỉ niệm buồn nhưng tôi không sao quên được. Tôi nhớ có 1 lần bạn ấy vô tình làm hư con búp bê mà tôi thích nhất đã cho bạn mượn hôm trước và cũng đã xin lỗi nhưng vì quá thích con búp bê ấy nên tôi quá nên tôi đã giận bạn ấy. Cũng 1 thời gian khá dài chúng tôi không nói chuyện với nhau, thực ra thì lúc ấy tôi buồn lắm nhưng những suy nghĩ trẻ con của tôi là bạn ấy sai thì phải năn nỉ mình chứ. Sau đó tôi đã suy nghĩ về hành động của mình nhưng vẫn cho là mình đúng. Rồi mẹ tôi thắc mắc là vì sao 2 đứa chúng tôi không cùng đi chơi nữa và tôi đã kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. Mẹ tôi nói rằng: “Con cũng biết là bạn ấy không có cố ý rồi mà,vì sao còn giận bạn ấy nữa. Dù sao thì bạn ấy cũng đã xin lỗi con rồi mà”. Tôi đáp lại mẹ “Con không biết nữa nhưng có thể là bạn ấy ghen tị vì con có 1 con búp bê đẹp nên đã làm hư nó”. Mẹ tôi từ tốn khuyên “Nếu bạn ấy ghen tị với con thì đã không cần xin lỗi con mà phá hư xong thì thôi”. Lúc ấy tôi vẫn khăng khăng cho rằng mình làm đúng và mẹ nhẹ nhàng nói “Trong cuộc sống không ai không phạm sai lầm nhưng quan trọng là họ biết tự nhận ra sai lầm của họ. Cũng như bạn con biết  bạn ấy sai và xin lỗi. Còn con, con có biết mình đang sai để nhận ra không?”

Tôi vẫn cãi “Con sai nhưng nếu con xin lỗi thì bạn ấy chắc cũng sẽ không tha cho con đâu”. Mẹ đã nói “Con người đều có lòng vị tha con à và mẹ tin rằng bạn ấy sẽ không giận con nữa đâu vì con đã nhận ra sai lầm của mình mà”. Sáng hôm sau tôi đã xin lỗi bạn ấy nhưng nghĩ rằng bạn ấy sẽ không tha cho tôi đâu vì tôi đã làm sai mà. Nhưng khi vừa nghe câu xin lỗi của tôi thì bạn ấy đã mỉm cưới và nói “Bạn không có sai, tất cả là do mình. Mình đã làm hư con búp bê của bạn.” Tôi chỉ cười và nghĩ thầm những gì mẹ đã nói đúng. Và sau đó chúng tôi lại thân thiết với nhau như ngày nào. Những ngày không đến trường chúng tôi thường cùng nhau ra công viên thả diều, nhay dây, Nhưng rồi 1 ngày, tai họa cũng đổ lên đâu chúng tôi. Cũng như bao ngày khác, chúng tôi cùng nhau ra công viên chơi ném bóng, lúc ấy bạn ấy lỡ tay ném trái bóng mạnh tay quá nên cũng văng đi khá xa, tôi giận quá đã hét lên “Mình không chơi với bạn nữa, bạn ném mạnh vây sao mình chụp được?” Và bạn ấy đã chạy ra nhặt trái bóng và 1 chiếc ô tô lao đến tông thẳng vào bạn rồi vọt đi luôn. Lúc ấy tôi hoảng quá không biết phải làm gì và hạy đến bên bạn ấy. Bạn ấy đã mỉm cười và nói với tôi: “Chúng ta mãi là bạn thân nha, tha lỗi cho mình đi. Mình nhặt lại đước bóng cho bạn rồi nè”. Nói xong thì bạn nhắm mắt lại và tôi đã nghĩ răng bạn ấy chỉ ngủ quên mà thôi. Tôi gọi mãi mà bạn vẫn không tỉnh dậy rồi mẹ tôi chạy ra gọi tôi về như thường ngày. Tôi kể cho mẹ nghe mọi chuyện và mẹ đã gọi ba mẹ bạn ấy đền rồi đưa tôi về nhà. Mấy ngày sao, không thấy bạn ấy đi học cũng không thấy qua nhà rủ tôi đi chơi. Tôi hỏi mẹ thì mẹ nói: “Bạn ấy đã đến 1 nơi rất xa, xa nơi này nhiều lắm con à”. Lúc ấy tôi thầm trách bạn ấy đã đi chơi xa mà không rủ mình, thật quá đáng mà không biết nơi bạn ấy đi chơi có đẹp không nhỉ? Nhưng rồi cái suy nghĩ ấy đã thực sự biến mất trong đầu tôi khi tôi đã hiểu ra rằng, cái nơi xa ấy không là gì khác mà có lẽ là thiên đường vì mẹ tôi đã nói, người tốt nhất định sẽ được lên thiên đường mà.

Cho đến bây giờ, có thể nói tôi đã khôn lớn nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao trên đời này lại có những người quá vô tâm đối với người khác và quá vô tâm đối với bạn tôi, cướp đi sinh mạng của bạn ấy và rồi lao vút đi. Tôi không biết họ có ăn năn, hối hận về nhưng gì đã gây ra cho người khác không nhưng tôi nghĩ sẽ là không. Nếu mọi người trên thê giới này đều không quá vô tâm như vậy thì có lẽ sẽ không phải quá nhiều người phải chết như vây. Giá mà lúc ấy, người lái chiếc ô tô đâm chết bạn tôi dừng lại và đưa bạn ấy vào bệnh viện thì có lẽ bạn ấy đã được cứu sống nhưng mà người ấy đã không làm như vậy. Tại sao lại thế? Tôi nghĩ bản thân mình phải sống thật tốt và có ý nghĩa vì luôn có 1 thiên thân bên cạnh luôn ủng hộ cho tôi mà. Tôi chỉ có 1 ước muốn là tát cả mọi người đều phải có trách nhiệm trước những việc mình làm vì ai cũng sẽ phạm sai lầm nhưng quan trọng là họ sẽ sửa chữa sai lầm đó như thế nào.

Thấy hay thì cho mk vote 5 sao nhé.-

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 6

Lớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!

Nguồn : ADMIN :))

Liên hệ hợp tác hoặc quảng cáo: gmail

Điều khoản dịch vụ

Copyright © 2021 HOCTAPSGK