Trang chủ Ngữ văn Lớp 6 Kể về một lần em bị hiểu lầm câu hỏi...

Kể về một lần em bị hiểu lầm câu hỏi 3160435 - hoctapsgk.com

Câu hỏi :

Kể về một lần em bị hiểu lầm

Lời giải 1 :

                                                                          Bài làm:

Trong tình bạn, mọi người luôn dành cho nhau những tình cảm thân thương và sự quan tâm chân thành...Chính tôi cũng đã hiểu lầm người bạn của mình.

Hồi đầu năm lớp 5, Lan chuyển đến lớp tôi học. Cậu ấy ngồi trên tôi một bàn, nhưng chúng tôi chẳng bao giờ nói với nhau nửa lời. Chẳng là lúc ấy tôi không ưa Lan tẹo nào! Cậu ấy là người hiền lành, tốt bụng và luôn suy nghĩ cho người khác nhưng lại không bao giờ thể hiện ra bên ngoài, cũng chẳng tâm sự với ai chuyện gì. Có lần trên đường đi học, tôi bắt gặp Lan. Nhìn cậu ấy buồn lắm, thấy thế tôi bèn ghẹo Lan để cậu ấy vui lên, nhưng Lan chỉ mỉm cười, rồi lẳng lặng đi. Tôi thầm nghĩ: “Sao lúc nào cậu ấy cũng im lặng thế nhỉ, hay Lan khinh mình? Học hành đã chẳng đâu vào đâu rồi còn tỏ vẻ! Được rồi, từ giờ thì đừng có hòng tớ nói với cậu một chữ nào nữa!”. Từ đó, tôi không bao giờ bắt chuyện với Lan nữa.

Một hôm, vào tiết Mỹ Thuật, cô giáo yêu cầu chúng tôi hoạt động nhóm để thảo luận về bức tranh “Phố cổ - Sơn Dầu, 1987” của họa sĩ Bùi Xuân Phái. Cả lớp thi nhau kết nhóm, tôi cũng được mấy đứa bạn thân rủ vào một nhóm. Bỗng Lan bước đến trong sự bất ngờ của tôi: “Này, hay bọn mình làm chung không?”. Tôi đáp lại: “Cậu gọi tớ hả?”. Lan trả lời khiến tôi sững sờ: “Ừ, tớ không giỏi môn này lắm! Tớ muốn làm chung với cậu!”. Tôi bèn nghĩ: “Chẳng lẽ hôm nay Lan bị làm sao? Tự nhiên bắt chuyện với mình, còn rủ vào nhóm nữa chứ? Thôi kệ cứ thử xem sao!”. Nghĩ vậy, tôi bảo Lan: “Ừ được đấy!”. Lan vui lắm, hẹn 5 giờ chiều chủ nhật đến nhà cậu ấy cùng thảo luận, nói rồi đưa cho tôi một mẩu giấy nhỏ, trong đó ghi: “Địa chỉ: Số 134, Ngõ 14 Nguyễn Thái Học (Hẻm cạnh hàng xôi đầu ngõ)”. Chiều chủ nhật, tôi lần theo đường Nguyễn Thái Học, tìm đến ngõ 14 như trong mẩu giấy, nhưng mãi vẫn chưa tìm được đúng địa chỉ nhà Lan. Chợt tôi nhìn thấy bà lão hàng xôi đầu ngõ, bèn lễ phép thưa: “Cháu chào bà, bà cho cháu hỏi bà có biết nhà bạn Lan không ạ?”. Bà đáp: “Con bé Lan đấy hả, nhà nó tít tận trong kia cơ, cháu mới đến lần đầu thì có mà tìm đến tối, để bà chỉ cho, đi theo bà.”. Bà dẫn tôi tới một ngôi nhà cuối hẻm, vừa chật chội vừa xập xệ. Trời, Lan sống ở chỗ này sao? Đến nơi, bà lão bảo: “Lan nó ở đây này, haizzz, giờ này cháu đến tìm thì nó không có nhà đâu!”. Nghe bà nói, tôi giận Lan lắm, rõ ràng đã hẹn mình 5 giờ chiều rồi mà lại đi đâu. Tôi định bỏ về nhà thì bà lão tiếp lời: “À, trước khi đi nó dặn bà nếu có bạn đến tìm thì bảo bạn chờ nó một lát, 5 giờ 10 nó về!”. Em ngạc nhiên: “Ơ, sao lại thế ạ, rốt cuộc là Lan đi đâu vậy bà?”. Đến đây, bà lão kể bằng giọng buồn bã: “Chẳng giấu gì cháu, bố mẹ mất sớm nên Lan sống với bà nội, phải tự lập từ nhỏ. Mấy năm nay bà nội nó bệnh nặng, nghe nói phải chữa trị tốn rất nhiều tiền. Lan muốn cứu bà nên nó giấu bà ấy đi làm thuê làm mướn cho người ta, phải tiết kiệm từng đồng từng cắc một... Nhiều khi nghĩ cũng thấy thương nó lắm, nhưng chả biết làm sao. Đầu năm nay nó định nghỉ học để tập trung đi làm kiếm tiền, nhưng sợ bà nội biết nên vẫn đến trường!”. Tôi thấy có lỗi với Lan lắm, thầm nghĩ: “Ôi, vậy là mình đã hiểu lầm bạn rồi sao! Trời, không ngờ, gia đình Lan lại có hoàn cảnh khó khăn như vậy. Bảo sao lúc nào cậu ấy cũng trầm tư, im lặng và không thể chuyên tâm học tập. Biết thế mình đã đối xử với Lan tốt hơn!”. Bà cụ vừa dứt lời thì Lan về đến nhà, tôi liền chạy ra nói với bạn: “Lan, tớ xin lỗi, tớ không nghĩ rằng cậu vất vả như thế nên....”. Lan nhìn tôi trìu mến: “Không sao đâu, tớ quen rồi, từ giờ bọn mình là bạn nhé.”. Nói rồi Lan dắt tay tôi vào nhà, chúng tôi thảo luận thật vui vẻ và rôm rả. Từ hôm đó, ngày nào tôi cũng sang nhà chơi với bạn, kèm bạn học bài. Dần dần, bạn đã có nhiều tiến bộ trong học tập. Cuối năm, cả hai chúng tôi đều là học sinh xuất sắc. Tôi và Lan vui lắm!

Đối với tôi, Lan là một người bạn tuyệt vời. Dù lên lớp 6 không được học cùng nhau nữa, nhưng Lan vẫn sẽ là người bạn mà tôi nhớ nhất trong đời.

Bạn có thể chuyển tên thành cái tên khác của bạn nha

Thảo luận

Lời giải 2 :

Ai trong chúng ta cũng ít nhất một lần bị hiểu lầm trong đời. Nhưng quan trọng là chúng ta ứng xử thế nào, chấp nhận bị oan hay đấu tranh đến cùng để bảo vệ chính nghĩa? Cuộc sống này đôi khi có những lúc “tình ngay lý gian”. Bạn hành động đúng, nhưng tất cả những biểu hiện bên ngoài lại trở thành bằng chứng chống lại bạn. 

Năm lớp 9, tôi là thủ quỹ. Mọi hoạt động thu chi, tôi đều đứng ra đảm nhiệm. Mọi người chỉ đóng quỹ lớp một lượt duy nhất nên tôi đã giữ rất nhiều tiền, con số lên đến hàng triệu. Có những lúc phải chi liên tục, vì bất cẩn, tôi đã không ghi lại đầy đủ. Một số bạn đóng tiền ngay lúc tôi đang ôn bài, nhiều lúc tôi quên ghi tên lại. Rồi cũng có chuyện xảy đến… 

Quỹ lớp chỉ còn vài trăm ngàn và cần mọi người đóng thêm. Ai cũng bất ngờ và cho rằng có điều gì đó không ổn nên bắt tôi kê khai thu chi. Đến lúc này tôi mới bắt đầu hoảng loạn vì sự bất cẩn của mình. Tôi trung thực, nhưng ghi sổ sách không cẩn thận nên tiền quỹ đi ra đường nào tôi cũng không biết. Vài bạn thắc mắc tại sao đã đóng tiền mà không có tên, trong khi có bạn chưa hề đóng mà tôi cũng không biết. Nhiều thành viên trong lớp đã ghét tôi trước đó bèn “mượn gió bẻ măng”, thông báo với cô chủ nhiệm. Nhiều bạn bênh vực tôi, họ tin rằng tôi không gian dối. Nhưng nhiều bạn cố tình không tin điều đó. Thời điểm ấy, mỗi ngày đến lớp là một cực hình. Tôi ghét cái cách mà người khác nhìn trộm mình, rồi tỏ ra thông cảm, chia sẻ, thật sự trong lòng họ nghĩ gì, tôi không kiểm soát được… Cô chủ nhiệm cũng không còn tín nhiệm tôi như trước. Là người đứng đầu lớp về thành tích học tập, bỗng chốc tôi không còn được nể trọng nữa. Chuyện này ảnh hưởng đến tâm lý tôi một thời gian khá dài. Dù gì thì tôi cũng có lỗi là để lộ sơ hở để rồi bị oan ức không đáng. 

Lần đó tôi không phải đền bù hay viết bản kiểm điểm gì cả, nhưng những gì tôi phải chịu từ những lời nói ra vào của bạn bè cũng là một bài học đáng giá cho mình 

Lớn hơn một chút. Tôi biết yêu. Chuyện tình cảm tuổi học trò thường đẹp, nhưng không bền. Lần nọ, tôi vô tình thấy trong điện thoại của cậu ấy vô số tin nhắn của người khác, toàn là những tin nhắn mùi mẫn và tràn đầy tình cảm, ngay cả tôi còn chưa bao giờ nhắn cho cậu ấy như thế. Quá tức giận và không muốn tiếp tục bị lừa dối, tôi chia tay mà không cần bất kì lời giải thích nào. Tôi cảm thấy bị tổn thương, không phải vì bị người yêu phản bội, mà vì bị “qua mặt” một thời gian khá dài 

Sau này, có gặp lại cậu ấy đôi lần, chúng tôi vẫn vui vẻ trò chuyện và nhắc lại kỉ niệm cũ. Cậu ấy nói rằng tôi đã hiểu lầm rất lớn, vì tôi chỉ đọc những tin nhắn đến mà không hề xem những tin nhắn cậu ấy đã gửi. Cậu ấy bảo, cậu ấy nói chuyện hoàn toàn nghiêm túc với cô bạn này, và những gì cô ấy nhắn chỉ là trêu chọc. Cô ấy biết tôi là người yêu của cậu, và thường nghe cậu kể về tôi. Tôi thở dài, ân hận vì sự trẻ con ích kỉ, nhưng yêu thương đã qua rồi… 

Tôi không hiểu vì một lí do gì đó, mà cô bạn thân bỗng dưng lạnh nhạt với mình, thậm chí còn nói xấu tôi với người khác, khiến cả nhóm bạn thân tẩy chay tôi. Sự thiện chí của tôi cũng không thể nào khiến cô ấy cư xử dễ chịu hơn. Tôi cố gắng nhớ lại xem mình đã làm gì sai, nhưng vô ích… 

Một thời gian sau đó, cũng thật khó hiểu, cô ấy bắt đầu thân thiện với tôi như xưa, và không hề nhắc gì đến chuyện trước đây. Tôi cũng vui vẻ đón nhận vì nghĩ rằng chắc đã có hiểu lầm gì đó, mọi chuyện đã qua thì không nên nhắc lại. Nhưng tôi vẫn luôn giữ thái độ cẩn trọng với chính người bạn thân của mình khi cô ấy lúc nào cũng mang lại cho tôi cảm giác giả tạo và không an toàn. Những hiểu lầm vô hình đã đẩy chúng tôi ra xa, thật xa… Tôi tiếc cho một tình bạn đẹp, tiếc cho sự chân thành của bản thân mình. Nhưng phải làm sao để cả hai tin nhau như xưa. Giải thích ư? Tôi biết giải thích gì khi chính tôi không hiểu thái độ kì lạ của cô ấy? 

Dù là hiểu lầm người khác hay bị người khác hiểu lầm thì ta cũng mang cảm giác dằn vặt như nhau. Khi bị hiểu lầm, ta cảm thấy tổn thương rất nhiều, bản thân ngay thẳng nhưng bị mọi người cho là xấu xí. Còn hiểu lầm người khác, ta cảm thấy bản thân có lỗi khi hấp tấp vội vàng, ăn năn khi khiến bạn mình trằn trọc… Sau những hiểu lầm không đáng có, liệu rằng các mối quan hệ có còn như xưa, hay thay vào đó là sự nghi ngờ, lo sợ? 

Nếu bạn đã từng bị “oan”, đừng thanh minh hay bày tỏ thái độ gì cả. Sẽ không ai tin bạn vào lúc đó. Bạn cũng tránh không nên đổ lỗi, hay tỏ ra chê trách bất kì điều gì. Nếu bạn trong sạch, thời gian sẽ trả lời tất cả. Nhiều trường hợp bị hiểu lầm mà mãi đến một thời gian rất dài, có khi cả một đời người mới được “giải oan”. 

Một lý do khác khiến sự hiểu lầm ngày càng đi vào ngõ cụt: đó là do cái tôi và sự hèn nhát của mỗi chúng ta. “Cái tôi” là vì ít ai chịu nhận lỗi về phần mình, cứ khăng khăng bảo rằng mình bị oan ức, mình trong sạch, trong khi dù ít dù nhiều cũng cần nói một lời nào đó để “xoa dịu” dư luận. Còn hèn nhát là vì chúng ta không chịu đối diện với sự thật, không chịu bảo vệ lẽ phải, không chịu cùng ngồi lại với nhau và phân tích ngọn ngành vấn đề, chỉ áp đặt suy nghĩ chủ quan của bản thân vì sĩ diện. Câu chuyện của tôi năm lớp 9, nếu như bạn bè chịu hiểu tôi, bênh vực cho tôi, giải thích với cô chủ nhiệm, đồng thời tôi đứng ra xin lỗi mọi người vì sự bất cẩn của mình, thì không đến nỗi tôi bị hắt hủi và vẫn còn ray rứt chuyện đó đến tận bây giờ 

Khi hiểu lầm người khác, có thể bạn sẽ nuối tiếc mãi, ân hận mãi vì sự thiếu sót của bản thân mình. Hãy xem như đó là một bài học, một kinh nghiệm sống, để nhìn nhận vấn đề nhiều chiều hơn, sâu sắc hơn. Nếu nhờ hiểu lầm người khác mà biết thay đổi bản thân theo hướng tích cực thì đó cũng là một điều rất đáng… 

Cuộc sống đôi khi cần những hiểu lầm, vì biết đâu được, nhờ thử thách đó mà học được nhiều điều khác, chẳng hạn như sự chân thành, tình người và cách thứ tha…

                       #maybewrong#                     

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 6

Lớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!

Nguồn : ADMIN :))

Liên hệ hợp tác hoặc quảng cáo: gmail

Điều khoản dịch vụ

Copyright © 2021 HOCTAPSGK