Đặng Trần Côn là tác giả của Chinh phụ ngâm - một tác phẩm lấy từ đề tài chia li trong chiến tranh, chinh phụ ngâm được viết vào đầu thế kỉ XVIII đã cho chúng ta thấy được một cuộc tiễn biệt thấm đẫm tâm trạng, đằng sau đó là nỗi đau người phụ nữ có chồng đi chinh chiến mà không hẹn ngày quay trở lại. Đoạn trích “Tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ” đã làm nỗi bật lên nỗi lẻ loi cô đơn cùng những nhớ mong, và có cả những khao khát hạnh phúc của người chinh phụ.
Mở đầu đoạn trích đó là những nỗi nhớ đau đớn trật vật của người chinh phụ khi mà không có chồng ở bên cạnh:
“Dạo hiên vắng thầm gieo từng bước
Ngồi rèm thưa rủ thác đòi phen
Ngoài rèm thước chẳng mách tin
Trong rèm dường đã có đèn biết chăng?
Đèn có biết dường bằng chẳng biết
Lòng thiếp riêng bi thiếp mà thôi
Buồn rầu chẳng nói nên lời
Hoa đèn kia với bóng người khá thương”
Không gian hết sức vắng lặng hưu hoắt chỉ có bước chân của người chinh phụ lẻ bóng bên hiên nhà. Người chinh phụ đã đứng ngồi không yên hết buông rèm rồi lại vắt rèm chờ tin chồng nơi phương xa, những việc làm ấy được lặp đi lặp lại một cách vô nghĩa nối thất vọng tràn trề ở ngoài hiên hay ở trong phòng vẫn lẻ voi cô đơn cất tiếng lên nói nỗi lòng bằng hình ảnh con chim thước đó là tiếng lòng của người chinh phụ. Thời gian vào lúc đêm khuya một mình một bóng dưới ánh đèn cũng khao khát đồng cảm hi vọng là người chồng sẽ quay trở về, ngọn đèn vô tri cô cảm đèn không thể an ủi nỗi buồn đau đớn lẻ loi. Hình ảnh người chinh phụ với ngọn đèn lặng lẽ trong phòng đã lẻ loi một mình mang lặng trong phòng.Trong nỗi bồn chồn khắc khoải ấy, nàng mong ngóng một một người có thể sẻ chia những tâm tư nhưng tất cả chỉ có một ngọn đèn khuya leo lét:
Gà eo óc gáy sương năm trống
Hòe phất phơ rủ bóng bốn bên”
Khắc giờ đằng đẵng như niên
Mối sầu dằng dặc tự miền biển xa”
Thời gian vô cùng không gian mênh mông vô tận vùa diễn tả sự trôi chảy của thời gian vùa diễn tả sự dày vò của lòng người biết bao đêm người phụ nữ eo óc mà trong lòng tổn thức năm canh nghe tiếng gà gáy mà trong lòng tổn thức đến nhường nào. Tuổi trẻ dần phôi phai theo thời gian cây hòe lặng lẽ như niềm tin trong đêm gợi nhớ cảm giác hoang vắng với một tâm lí được nhân lên gấp bội cô đơn trải ra một không gian vô tận. Người chinh phụ đã thoát khỏi vòng vây cảm giác cô đơn nhưng không thoát khỏi nỗi buồn đau cô đơn lẻ loi. Bốn câu cuối của đoạn thơ được tác giả sử dụng với bốn từ gượng để nói lên với sự ép buộc:
“Hương gượng đốt hồn đà mê mải
Gương gượng soi lệ lại châu chan
Sắt cầm gượng gảy ngón đàn
Dây uyên kinh đứt, phím loan ngại chùng”
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 10 - Năm thứ nhất ở cấp trung học phổ thông, năm đầu tiên nên có nhiều bạn bè mới đến từ những nơi xa hơn vì ngôi trường mới lại mỗi lúc lại xa nhà mình hơn. Được biết bên ngoài kia là một thế giới mới to và nhiều điều thú vị, một trang mới đang chò đợi chúng ta.
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK