Trang chủ Ngữ văn Lớp 8 nhập vai cô bé bán diêm kể lại câu chuyện...

nhập vai cô bé bán diêm kể lại câu chuyện giúp em với câu hỏi 4886197 - hoctapsgk.com

Câu hỏi :

nhập vai cô bé bán diêm kể lại câu chuyện giúp em với

Lời giải 1 :

Đêm nay là giao thừa . Vậy mà tôi - một cô bé mồi côi mẹ bà thì mất. Tôi phải sống với một người cha khó tính và một người mẹ kế độc ác ,họ hay mắng chửi , đánh đập tôi. Đêm nay trời rét lắm mà họ vẫn bắt tôi đi bán diêm. Lúc ra khỏi nhà tôi có đi giày vải nhưng giày vải phỏng có tác dụng gì chứ.Giày mẹ tôi để lại rộng quá , thế là tôi bị mất 2 chiếc giày.Thế là tôi phải đi chân đất giữa cái rét khủng khiếp.Tôi đi tìm chỗ người qua lại nhiều nhưng trời rét quá , ai cũng muốn về nhà , chẳng thèm để ý đến lời chào hàng của tôi . Cả ngày tôi chẳng bán được một chút nào cả nhưng tôi không dám về nhà vì diêm không bán được mà về chỉ khiến mẹ kế giận dữ và đánh đập tôi thôi.Tôi tìm được một góc khuất giữa hai ngôi nhà .Ở đó đỡ gió nhưng vẫn lạnh , tôi chợt nhớ ra mấy que diêm có thể sưởi ấm cho tôi.Thế là tôi đốt lên , tôi cảm thấy như đang ngồi trước lò sưởi với ngọn lửa tí tách reo vui.Thật là ấm áp!Thế nhưng que diêm đã cháy hết.Tôi lại đốt tiếp que khác.Bức tường như biến thành một tấm rèm.Tôi nhìn thấy tận trong nhà.Bàn ăn đã dọn,khăn trải bàn trắng tinh , trên bàn toàn là những đồ ăn ngon nhưng rồi ....... que diêm lại vụt tắt chỉ còn một bức tường dày lạnh lẽo.Thực tế là chả có bàn ăn đầy thức ăn ngon cũng chả có lò sưởi nào cả. Tôi lại quẹt que diêm thứ ba,một ánh sáng hiện lên trước mặt tôi là Bà đang mỉn cười với . Tôi reo lên: " Bà ơi""Bà cho cháu đi cùng bà với .Cháu không cần lò sưởi ,không cần một bàn thức ăn với những đồ ăn ngon.Bà cho cháu theo bà với". Rồi tôi ngất lịm đi.Thế rồi, hai bà cháu cùng bay lên thật cao, thật xa, đến một nơi không còn đói rách và giá lạnh nữa,không còn còn vất vả và buồn đau nữa !

CHO MÌNH XIN CÂU TRẢ LỜI HAY NHẤT

Thảo luận

Lời giải 2 :

Còn nhớ đêm hôm ấy là đêm giao thừa, mọi ngôi nhà trên phố đều sáng đèn cho đến tận khuya. Những cỗ xe ngựa nối đuôi nhau chở các gia đình quyền quý đi lại lộc cộc trên đường. Các cặp vợ chồng tay trong tay dẫn con nhỏ đi dạo, đi mua sắm trông thật vui vẻ. Duy chỉ có tôi là không thể về nhà vì tôi chẳng thể bán được hộp diêm nào, về bố đánh tôi mất. Tôi rất nhớ cảm giác được đón giao thừa lúc xưa, được nằm trên chiếc giường ấm áp. Cái ngày mà mẹ và bà còn sống.

Gia đình tôi có bốn người, bà, bố mẹ và tôi, chúng tôi sống với nhau hạnh phúc cho đến khi bà và mẹ tôi mất đi. Khi đó ba vẫn là người ba tốt lo cho gia đình. Ấy vậy mà khi hai người thân yêu nhất rời khỏi cuộc đời ra đi, ba lại chán nản, lúc nào cũng trong men rượu say, tài sản ngày một hao phí, cuối cùng hai ba con tôi chật vật như bây giờ. Tôi có nhà nhưng chẳng phải là nhà mà chỉ là một căn gác xép chật chội, mùa hè thì nóng nực mùa đông lại lạnh giá. Tôi phải đi bán diêm để sống qua ngày, khi có người thương thì cho đồ.

Nhưng vào đêm giao thừa này, người người ra đường trong những bộ quần áo sang trọng, họ vội vã làm cho xong việc để về đoàn tụ với gia đình, chẳng một ai đoái hoài tới một cô bé bán diêm cả. Tôi ngồi xuống trong góc tưởng giữa hai căn nhà và cố thu chân lại cho đỡ rét, đôi tay tôi đã cứng đờ ra. Vừa lạnh, vừa đói, tôi ước gì có lò sưởi và thức ăn thì tốt biết mấy. Tôi đánh liều quẹt que diêm để tận hưởng một chút ấm áp, que diêm đầu tiên hơ lên đôi tay cho đỡ lạnh. Trong ánh sáng chập chờn của que diêm tôi thấy trước mắt mình hiện ra lò sưởi bằng sắt, tôi huơ tay tới ánh lửa ấm áp thì lò sưởi biến đi đâu mất, que diêm vụt tắt. Tôi đốt thêm que diêm thứ hai, lần này tôi thấy một bàn ăn được trang trí thịnh soạn. Trên bàn ăn là một con ngỗng quay lớn, con ngỗng bỗng nhảy ra và tiến về phía tôi thì que diêm vụt tắt. Tôi tiếc nuối quẹt que diêm thứ ba, trước mắt tôi là một ngôi nhà ấm cúng được trang trí bằng cây thông noel lớn. Trên cây thông có treo nhiều quà bánh và đồ chơi. Tôi chưa kịp với tay thì cây biến mất. Tôi quẹt que diêm thứ tư, lần này tôi thấy bà, người bà đã yêu thương tôi, người đã cho tôi những ngày tháng tươi đẹp. Tôi vội nắm lấy tay bà nhưng bà ở xa quá, tôi gọi bà bà chỉ quay lại mỉm cười. Que diêm tắt phụt. Tôi quẹt hết những que diêm còn lại trong bao và cất tiếng gọi "Bà ơi! Cháu nhớ bà lắm, ở đây cháu đói và lạnh lắm. Bà mang cháu theo cùng với!". Nhưng bà đã biến mất tôi cố chạy theo bà, chạy mãi đến một căn phòng ấm áp. Bà đang gọi tôi dậy để ăn bát cháo thơm. Tôi choàng mở mắt thì không thấy bà đâu, chỉ thấy một người phụ nữ hiền lành đang mỉm cười, tôi bất giác hỏi:

Bà con đâu, con muốn gặp bà!

Người phụ nữ lạ giải thích:

- Cô tên Jennie, đây là nhà của cô, đêm qua chồng cô thấy cháu bất tỉnh bên đường nên đã mang cháu về đây. Cháu bị ngất đi vì đói và lạnh. Nào, dậy ăn bát cháo đã.

Tôi vẫn còn chưa hết ngạc nhiên thì bát cháo nóng hổi đã ở trên tay mình, cô Mary vội thúc tôi ăn. Từng ngụm cháo ấm nóng vào trong cơ thể, đã bao lâu rồi tôi chưa được ăn bát cháo nóng hổi và ngon đến thế. Cô vẫn ngồi bên cạnh nhìn tôi, nước mắt tôi chợt rơi xuống. Cô hỏi chuyện nên tôi đã kể lại chuyện về gia đình của mình. Sau khi nghe xong câu chuyện, cô từ tốn nói:

- Nếu cháu muốn kiếm một công việc thì có thể tới phụ làm việc vặt trong trang trại của gia đình cô, cô sẽ cung cấp chỗ ở và bữa ăn hàng ngày, cháu thấy sao?

- Thật vậy hả cô? - Tôi ngỡ ngàng hỏi lại.

- Tất nhiên rồi, còn giờ thì cháu ra ngoài đón năm mới cùng gia đình cô nhé!

Vậy là tôi sống tại gia đình nhà cô Jennie được một thời gian, nhưng nhìn gia đình họ hạnh phúc thì tôi càng nghĩ về cha mình nhiều hơn, không biết giờ cha thế nào, có đi tìm tôi không? Một hôm vào buổi chiều tà, tôi đang sắp xếp hoa quả mới hái vào hộp thì có người tìm tôi. Tôi vừa bước ra cổng thì đã nghe gọi:

- Con gái yêu của ba, là ba đây.

Đúng vậy, là ba của tôi, nhưng hôm nay tôi thấy ba khác quá. Tôi vừa mừng vừa lo sợ.

- Lại đây với ba, ba ... ba xin lỗi con.

Tôi chạy đến ôm lấy ba. Ba nhấc bổng tôi lên và ôm thật chặt, vừa ôm vừa nói lời xin lỗi. Thì ra trong những ngày mất tôi, ba đã bừng tỉnh khi đánh mất đi cả đứa con gái - người thân còn lại duy nhất của mình. Ba rất hối hận. Ba kể cho tôi nghe chuyện cô Jennie đã tìm đến nhà và nói rằng tôi đang sống tại nhà của cô ấy, cô ấy là một người tốt bụng nhất trên đời.

Và kể từ đó, ba tôi quyết tâm làm lại cuộc đời, cuộc sống của hai ba con cũng dần dần ổn định hơn.

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 8

Lớp 8 - Năm thứ ba ở cấp trung học cơ sở, học tập bắt đầu nặng dần, sang năm lại là năm cuối cấp áp lực lớn dần nhưng các em vẫn phải chú ý sức khỏe nhé!

Nguồn : ADMIN :))

Liên hệ hợp tác hoặc quảng cáo: gmail

Điều khoản dịch vụ

Copyright © 2021 HOCTAPSGK