Lại một mùa thu nữa tới, tôi ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm và nghĩ về người mẹ kính yêu của mình.Đã 4 năm kể từ ngày mẹ đi sang nước ngoài .Nhớ lại hồi mẹ còn ở đây,mẹ đều đưa tôi đi chợ và mua sắm vào những ngày lập thu thế này.Tôi cứ ngồi trầm tư,suy nghĩ mãi rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay .
"Ngọc ơi!",tôi nghe thấy có tiếng gọi của ai đó từ đằng xa.Tôi quay lại thì thấy mình đang đứng giữa khu công viên mà ngày tôi còn bé mẹ thường dắt tôi đến đây chơi.Từ xa bước lại phía tôi là một bóng người mà tôi cảm thấy vừa thân quen,vừa lạ lẫm."Phải chăng là mẹ?"-Tôi thầm nghĩ bụng.Tôi chạy lại gần để nhìn cho rõ.Ồ!Đúng là mẹ rồi.Lòng tôi vô cùng sung sướng và hạnh phúc .Không kìm nổi xúc động,tôi gọi thật to:"Mẹ,mẹ ơi!" rồi tôi chạy đến ôm chầm lấy mẹ.Mẹ cũng dang rộng đôi vòng tay bé nhỏ của mình để ôm tôi.Mẹ nghẹn ngào nói:"Ngọc!Con của mẹ!"Tôi òa khóc trong giây phút được gặp lại người mẹ kính yêu đã xa cách bao ngày.Đến bây giờ tôi mới có dịp nhìn kĩ mẹ hơn.Mái tóc của mẹ đã điểm vài sợi bạc.Những nếp nhăn của tháng ngày vất vả khó khăn bên xứ người hằn lên bên khóe mắt của mẹ.Chỉ có một điều ở mẹ mà tôi thấy không hề thay đổi,đó chính là nụ cười.Nụ cười của mẹ vẫn thật hiền dịu và đem lại cho tôi cảm giác yên bình ,hạnh phúc.Đang mải ngắm nhìn người mẹ hiền dịu đã xa cách bao ngày thì giọng mẹ vang lên khiến cho tôi giật mình:
Ngọc à,mẹ con mình ra ghế đá kia tâm sự đi.Lâu lắm rồi mẹ con mình không được nói chuyện với nhau.
Tôi gật đầu,và nói:
-Vâng ạ!
Tôi và mẹ ra hàng ghế đá thân thuộc ngày nào.Mẹ vuốt nhẹ lên mái tóc của tôi và hỏi:
-Dạo này gia đình mình thế nào hả con?
Tôi liền trả lời mẹ :
-Mọi người vẫn khỏe mẹ à!Ông nội thì thỉnh thoảng bị đau lưng.Còn các bác thì vẫn đi làm đều.Mọi người vẫn nhắc tới mẹ luôn đấy ạ.Ai cũng nhớ mẹ nhiều lắm.
Mẹ mỉm cười hiền dịu:
-Ừ! Vậy việc học của con bây giờ sao rồi?Con vẫn giữ ước mơ về sau trở thành giáo viên chứ ?
Tôi nhanh nhảu trả lời mẹ:
- Việc học năm nay của con mệt và vất vả hơn những năm trước nhiều.Vì là năm cuối cấp nên ngoài học chính ở trên lớp ,con còn phải học thêm nhiều để củng cố kiến thức.Và để biến ước mơ được làm giáo viên thành hiện thực ,con vẫn đều đặn dạy các em nhỏ ở xóm học đó,mẹ à.Con sẽ không để mẹ và mọi người thất vọng đâu.
Lời nói của mẹ như truyền thêm niềm tin cho tôi:- Ừ!Mẹ tin ở con.Phải cố gắng học cho giỏi con nhé.Dù có chuyện vui,buồn gì thì cũng phải tâm sự cho mẹ nghe để mẹ có thể giúp con.
Nghe giọng nói ấm áp của mẹ càng làm tôi thêm gần gũi mẹ hơn.Tôi biết rẳng ở phương xa-nơi đất khách quê người kia,mẹ vẫn luôn nhớ về tôi,dõi theo từng bước đi và quan tâm đến từng chuyện buồn vui của tôi.Tất cả những gì tôi làm được hôm nay đều nhờ đến lời động viên của mẹ.Tình yêu thương mà mẹ truyền cho tôi đã giúp tôi có nghị lực vượt qua những chông gai thử thách vô cùng khó khăn của đường đời.Tình mẫu tử thật thiêng liêng biết chừng nào!Đã bao lâu nay tôi vắng bóng hình ảnh người mẹ thân yêu mà giờ đây lại được ở bên cạnh mẹ,thật hạnh phúc,vui sướng làm sao!Tôi thầm nghĩ:"Mẹ à! Bây giờ mẹ con mình lại ở bên nhau rồi.Đừng rời xa con nữa,mẹ nhé..."Thế rồi tôi lại chìm vào những suy nghĩ,vào niềm sung sướng,hân hoan đang tràn ngập trong lòng.Rồi mọi vật bỗng trở nên nhạt dần,nhạt dần....
"Ngọc ơi!Dậy đi em sao lại ngủ gật thế kia?.Em có dậy đi chơi cầu lông cùng anh không ?"Tôi dụi mắt,rồi trả lời một câu có ạ .Tôi ngơ ngác nhìn quanh thì mới biết đó là một giấc mơ.Ngước mắt nhìn lên bầu trời trong xanh của tiết trời lập thu.Tôi thầm nhủ với trời đêm,với nàng tiên mùa thu để mong nàng tiên mùa thu gửi lời đến mẹ :"Mẹ ơi!Con nhớ mẹ nhiều lắm.Mẹ hãy sớm trở về với con,mẹ nhé!".
Tôi đã từng nghe có người nói rằng "nếu bạn quá nhớ, mong mỏi một người nào đó, họ có thể sẽ xuất hiện trong giấc mơ". Đúng như vậy, nhờ giấc mơ mà tôi lại có cơ hội một lần nữa để gặp lại bạn của tôi, bạn ấy tên là Linh.
Bạn biết không? Tôi đã để mất Linh, một cô bạn với ánh mắt hiền hậu, dễ mến. Nói thật lòng, cậu ấy chính là một cô gái thật sự rất xinh đẹp so với những bạn cùng trang lứa. Vẻ ngoài ưa nhìn luôn là lợi thế của Linh. Chúng tôi tuy không chơi với nhau lâu ngày, nhưng bạn ấy vẫn luôn là một cô bạn để lại cho tôi những ấn tượng rất đẹp đẽ. Cũng đồng thời là người mà khi mọi người nhắc đến sẽ lại gợi nên trong tôi những ân hận ngày xưa cũ.
Tôi còn nhớ ngày hôm ấy, tôi và Linh cùng nhau đi chơi ở con đường sau nhà như mọi hôm. Bình thường linh rất chu đáo, ân cần nhìn thấy trên mặt tôi lấm tấm mồ hôi nên bạn vội vàng đi về nhà mình để lấy nước uống. Vậy mà, tại sao một người hiền lành, dễ thương như vậy lại không được may mắn? Một chiếc xe tải lớn đã vụt qua rồi cướp đi mạng sống của cậu, con người ôi sao thật tàn nhẫn, vô tâm. Đã gây ra tai nạn, tại xế của chiếc sẽ ấy cùng không thèm dừng lại để cứu cô bạn đáng thương của tôi. Khi ấy tôi vừa lúng túng lại đau lòng. Sức khỏe trước giờ cũng không tốt lại mang thêm tính nhạy cảm, dễ khóc nên tôi ngất ngay sau đó. Tỉnh dậy mới biết Linh mất rồi, do mất quá nhiều máu. Câu chuyện này đến giờ tôi chưa thể tài nào quên được, chưa quên được một người con gái đã ra đi để lại cho tôi nhiều bồi hồi, thương nhớ. Liệu có phải hôm đó nếu tôi không dẫn bạn đi chơi cùng thì mọi chuyền đã không xảy ra rồi? Xa cách lần này tức là mãi mãi không còn gặp lại được.
Một câu chuyện xấu xí dù đã qua khá lâu nhưng mỗi ngày, mỗi lần đi ngủ lúc nào tôi cũng lại nhớ về nó. Mãi một hồi mới chợp mắt được. Và trong mơ tôi thấy cậu, lại hình bóng đó. Cô bé xinh xắn, ra đi khi tròn 12 tuổi. Hai năm rồi, cậu vẫn vậy chỉ có tôi là đã lớn theo năm tháng.
Linh nhẹ nhàng nói :
`-` Kìa Ngân? Sao còn ngẩng người ra đấy vậy, lại đây xem tao vừa làm cái bánh này có đẹp không?
Bỗng dưng lúc đó tôi cùng hòa theo vào câu chuyện, quên mất tại sao bản thân lại ngẩng người đi. Đáp :
`-` Đâu tao xem nào? Oa, bạn tao giỏi ghê nhỉ? Làm được cả bánh cơ, thế làm cho tao á?
Cô gái nhỏ ấy nở nụ cười tươi rói, trả lời :
`-` Xời, tao tài giỏi lắm cơ mà! Làm cho mày với tao cùng ăn đấy. Lại đây đi, không nhanh tao xơi hết bây giờ!
Tuy là giấc mơ, tôi cũng chẳng nhớ mùi vị ra sao. Thế nhưng vẫn biết chắc rằng đó sẽ là một cái bánh kì diệu, ngon lành nhất mà tôi từng được nếm thử. Rồi hai đứa ngồi cùng nhàu vừa ăn vừa nói chuyện trong bầu không khí tràn ngập tiếng cười, cây cối lung lơ trong nắng vàng.
Bỗng dưng mọi thứ dần vụt tắt, tôi quay lại về hiện thực sau khi nghe tiếng anh tôi gọi "Ngân, dậy đi hôm nay là ngày tụ trường đó. Không nhanh lại trễ bây giờ!". Dụi mắt, nhìn đồng hồ. Rời khỏi chiếc giường ngủ, vừa đi tôi vừa thầm cảm ơn giấc mơ vừa rồi, nó đã đưa tôi lại về thời điểm thật sự rất vui vẻ. Nhưng cũng rất tiếc nuối vì chưa thể bạn cạnh bạn lâu hơn. Mong rằng, ở thế giới bên kia Linh vẫn sẽ nhớ tôi, một cô bạn tinh nghịch ngày nào.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 9 - Là năm cuối ở cấp trung học cơ sở, sắp phải bước vào một kì thi căng thẳng và sắp chia tay bạn bè, thầy cô và cả kì vọng của phụ huynh ngày càng lớn mang tên "Lên cấp 3". Thật là áp lực nhưng các em hãy cứ tự tin vào bản thân là sẻ vượt qua nhé!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK