Nghề bán hàng rong thường được coi là một nghề thấp hèn , chỉ giành cho giới nhà nghèo . Một số người lại cho rằng đồ vỉa hè là đồ dơ bẩn , được chế biến không an toàn vệ sinh thực phẩm . Nhưng họ đã sai , nghề bán hàng rong không phải là nghề thấp hèn và không phải người bán vỉa hè nào cũng chế biến dơ bẩn . Em muốn chứng minh vơi họ rằng nghề bán hàng rong là một nghề đáng trân trọng .
Ở gàn phố em có một bà lão bán hàng rong . Bà lão ấy bán bún riêu . Món món riêu , một món ăn Việt Nam thom ngon , hương thơm ngất ngây . Món ăn dân dã này không kém ngon so với các món ăn ở nhà hàng . Sáng nào đi học , hửi thấy mùi thơm của món bún riêu , em cũng không cầm lòng được mà đòi ba mua một tô bún . Nước lèo của nó làm em phải mặt tỉnh hẳn lên . Bà cụ luôn mặc một chiếc áo rách rưới , chùm một chiếc khăn đen . Bà lão rát nhiệt tình và tính tình vui vẻ . Bà luôn phải đeo kính vì đôi mắt mờ , lưng bà hơi còng cho lắm . Bà từng tâm sự với em :
Dù lời lãi không được bao nhiêu , bà vẫn bán vì bà thích công việc này , món bún riêu này là mẹ bà truyền lại . Bà rất yêu quý mẹ của bà nhưng mẹ của bà đã . . .
Bà lau nước mắt , nói với em :
- Cháu ăn có ngon không ?
Em đáp :
- Dạ , ngon ạ !
Em rất yêu quý bà lão một phần là vì tính cách của bà và niềm say mê công việc . Bà lúc nào cũng mang đến cho mọi người một tô bún thơm ngon . Em hi vọng trên đời này sẽ cò nhiều người như vậy nữa .
__________________________
Chúc bạn học giỏi
Cho mik xin hay nhất
Nhà em sống trong một con hẻm nhỏ, xung quanh là rất nhiều ngôi nhà của các cụ già. Tuy nhiên mỗi lần đi học ra ngõ, em vẫn thường chú ý đến hình ảnh của một cụ già ngồi bán xôi ở đầu ngõ. Cụ tên Tý, sống cách nhà em 3 nhà. Ngày nào em thấy cụ ngồi bán xôi đầu ngõ.
Cụ Tý năm nay đã hơn 60 tuổi nhưng mái tóc của cụ bạc phơ, trắng như cước. Cụ búi tóc củ tỏi ở trên đầu, và quấn một chiếc khăn. Cụ bảo rằng tóc cụ thưa nên cụ buộc như thế này.
Hằng ngày cụ ngồi bên một chiếc thúng thơm nức mùi xôi xéo, ngày ngày cụ dậy thật sớm để hông xôi mang bán cho mọi người để kiếm tiền trang trải cuộc sống cũng như giết thời gian.
Hàm răng của cụ đã rụng đi mấy chiếc, cụ cứ nhai trầu chóp chép mỗi khi em đi qua. Hàm răng cụ đen nháy vì ngay xưa cụ ăn nhiều trầu.
Đôi bàn tây gầy và xương, thi thoảng còn run run lên vì tuổi cao và sức yếu. Mắt cụ đã mờ đi, tuy nhiên vẫn có thể phân biệt được tiền mỗi khi khách trả. Mọi người vẫn luôn thích ăn xôi ở nhà cụ vì xôi rất dẻo và thơm. Mỗi lần ăn vào là thấy no và ấm bụng.
Cụ vẫn hay mặc những bộ quần áo lụa thời trước nhìn gọn gàng. Thân hình cụ nhỏ, bước đi đã bắt đầu chậm chạp hẳn đi. Mỗi lần cụ bưng thúng xôi ra đầu ngõ bán, cụ bước đi chậm; thi thoảng có nhiều người thấy thế đã đến bê giúp cụ.
Giọng nói của cụ trầm ấm, thi thoảng nói hơi bé nên em không nghe thấy. Mỗi lần em mua xôi ở hàng cụ, cụ thường cho em thêm thật nhiều hành khô, vì em rất thích ăn hành.
Có nhiều hôm trời mưa gió, em đi học ngang qua không thấy dáng cụ, có lẽ thời tiết xấu nên cụ không bán nữa. Những lúc đó em lại thấy nhớ cụ. Một người mà em quen.
Cụ là một người hàng xóm thân thiết và tốt bụng với gia đình em. Em mong cụ luôn khỏe, luôn vui để mọi người lại được ăn xôi do cụ nấu.
Tiếng Việt, cũng gọi là tiếng Việt Nam Việt ngữ là ngôn ngữ của người Việt và là ngôn ngữ chính thức tại Việt Nam. Đây là tiếng mẹ đẻ của khoảng 85% dân cư Việt Nam cùng với hơn 4 triệu Việt kiều. Tiếng Việt còn là ngôn ngữ thứ hai của các dân tộc thiểu số tại Việt Nam và là ngôn ngữ dân tộc thiểu số tại Cộng hòa Séc.
Nguồn : Wikipedia - Bách khoa toàn thưLớp 4 - Năm thứ bốn ở cấp tiểu học, kiến thức ngày một tăng, sắp đến năm cuối cấp nên các em cần chú đến học tập nhé!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK