Dàn ý
Mở bài
Giới thiệu về người bố của em
Thân bài
Bố em năm nay khoảng bao nhiêu tuổi? Bố em làm nghề gì?
Tính cách của bố em như thế nào ?
Cách bố em đối xử với gia đình ,họ hàng như thế nào? Họ có yêu quý bố em không?
Bố em có làn da như thế nào? Mãi tóc ra sao? Bàn tay của ông ra sao? Vì sao lại như thế?
Bố em thương em như thế nào?
Em đã từng có những kỉ niệm nhue thế nào với bố? Em cảm thấy bố em là một người như thế nào
Tình cảm của em đối với bố ra sao?
Vì lo lắng và chăm sóc cho gia đình, mưu sinh cho gia đình bố em đã đánh đổi những gì?
Những thứ mà bố em đã hi sinh cho em để đổi thấy một cuộc sống bình yên cho em như thế nào
...
Kết bài
Em sẽ làm như thế nào để không phụ lòng bố đã hi sinh,đã vất cả từng ngày vì em
Cảm xúc và suy nghĩ của em
Mong ước và khát khao của em ( mong sao cho bố luôn khỏe mạnh và sống thạt lâu để emcos cơ hội báo hiếu cho người)
Bài văn tham khảo ( bài tụ làm)
Nếu có ai đó hỏi tôi,người mà tôi yêu nhất là ai? thì chắc chắn,tôi sẽ trả lòi ngay mà chẳng cần đắn đo.Đó là bố của tôi- người mà tôi tự hào nhất ,cũng là người thương yêu tôi nhất trên thế gian này
Năm nay ,bố tôi đã bốn mươi hai tuổi,và mái tóc của ông cũng đã có những dấu ấn do thời gian để lại.Tóc của bố tôi đã có lúm nhúm vài sợi tóc bạc.Bố tôi là một người nông dân,nên cũng rất thẳng tính và tốt bụng ,chưa bao giờ ,tôi thấy bố tôi quát nạt hay mắng chửi ai bao giờ,Ông hiền lắm!.Ông luôn quan tâm và giúp đỡ mọi người tận tình nên cả làng hầu như ai cũng yêu quý ông.Với làn da mất ong khỏe khoắn và đôi tay chay sần của mình,bố tôi vẫn luôn cố gắng từng ngày để nuôi cả gia đình.Gánh nặng lên vai ông là trách nhiệm trụ cột của cả gia đình và tôi biết.điều đó không hề dễ dàng.Bố tôi rất hay đi làm,nhiều khi là cả ngày cũng chẳng thấy ông ấy mà chỉ có đôi lúc tôi ngủ muộn mới thấy được bộ dạng của ông lúc ra về.Đôi tay chai sạn củ ông chưa có lúc nào mà tôi thấy nó chịu ngơi nghỉ.Vẫn là khuôn mặt của ông ngày thường vẫn hay cười với tôi ấy,chỉ là với bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi cùng sự mỏi mệt khi phải làm việc cả ngày dài.Ấy vậy mà từ trước đến nay,chưa bao giờ,tôi thấy ông than thở hay chán nản với công việc của mình.Ông cũng khác với mẹ,ông không thường hay tâm sự với tôi,không thường hay dỗ dành tôi ,cũng chẳng bao giờ ôm tôi vào lòng và nhẹ nhàng chỉ bảo tôi từng chút một nhue mẹ cả.Tôi chỉ luôn tháy ông cười,ông đưa tiền cho tôi ăn vặt,ông mua thật nhiều quần áo rồi để vào một góc tủ cho tôi mà chẳng hề nói với tôi một lời .Từ nhỏ đến lớn ,ông chưa từng nói yêu tôi bao giờ cả,mà chỉ nghe những tiensg ông răn dạy,khuyen bảo tôi nên người .Thế nhưng tôi biết ,tình yêu thương mà ông dành cho tôi cũng changer hề thua kém mẹ,chỉ là ông không bao giờ nói cho tôi biết mà thôi.Ông chỉ đơn giản là lặng lẽ hi sinh cả tuổi trẻ của mình,hi sinh những cuộc vui chơi với bạn bè nhue những người cùng lứa tuổi với ông ,ông hi sinh hết tất csr những thứ gì đẹp nhất của ông chỉ để đổi cho tôi và mẹ một cuộc sống an nhiên và hạnh phúc.Có một người bố nhue vậy! Cớ sao mà tôi lại không tự hào cho đueọc đây?
Bố của tôi vãn luôn như thế ,vẫn luôn thật tốt bụng và giàu lòng yêu thương ,vẫn luôn thương yêu mẹ con tôi ,và vẫn luôn sẵn sàng đánh đổi và hi sinh cả tuổi trẻ và những niềm vui của ông chỉ để cho tôi cuốc ống hạnh phúc nhưbay giờ.Mà có một câu nói mà tôi rất thích " tốc độ trường thành của bạn phải nhanh hơn tốc độ già đi của ba mẹ bạn" .Vậy nên tôi còn lấy cớ gì để không cố gắng ,không nỗ lực ,để sau này yêu thương và chăm sóc bố mẹ tôi như họ đã từng ? Và có lẽ ,tôi cũng chỉ cầu mong.bố tôi sẽ thật khỏe manh và có những hạnh phúc riêng cho bản thân và tôi sẽ thật chăm ngoan để ông tự hào về con gái của ông giống nhue tôi đang tự hào về ông
Bạn tham khảo nhé
Từ khi còn nhỏ, em đã phải chứng kiến cảnh bố mẹ cãi nhau và rời bỏ nhau. Từ đó, em ở với bố và coi bố như người mẹ của mình. Bố em rất chu đáo và tâm huyết với công việc.
Bố có dáng người khỏe khoắn và cao to. Mái tóc bố đen được cắt rất gọn gàng. Dáng đi của bố rất dõng dạc, mạnh mẽ. Bố có một khuôn mặt chữ điền rất phúc hậu. Đôi tay bố dần thô dát qua năm tháng chăm sóc cho em. Trên khuôn mặt bố đã xuất hiện vài nếp nhăn cho thấy thời gian trôi qua ngày một nhanh. Giọng nói của bố rất ấm áp,dịu hiền.
Từ khi mẹ rời đi, em chỉ có bố. Bố vừa đảm nhiệm trọng trách một người cha vốn có lại khiêm thêm chức một người mẹ. Trông bố ngày càng gầy hơn, có những lúc bố đi làm về, trông bố mệt mọi ngồi trên ghế, em liền hỏi: "Bố ơi! Bố có sao không ạ!". Bố xoa đầu em và ân cần nói: "Bố không sao, chỉ cần con ngoan ngoãn là bố vui rồi.". Nhìn bố cười tươi mà em cũng vui theo. Khi hai bố con ăn cơm, bố luôn dành cho em cá và thịt còn bố ăn rau, bố luôn nghĩ cho con mình đầu tiên. Nhó có lần, em bị ngã lúc đang chơi nhảy dây cùng mấy bạn trước sân nhà, bố em lúc đó rất lo lắng dù chỉ là một vết thương nhẹ nhưng bố vẫn đi mua băng dán về dán vết thương cho em. Em cảm thấy rất vui khi có một người bố thật vĩ đại như thế. Mỗi tối, trước khi đi ngủ, bố thường đọc cho em nghe những câu chuyện cổ tích hay những câu chuyện bố tự tạo ra, có thể là truyện cười, có thể là truyện buồn. Có lúc hai bố con cùng cười với nhau, có lúc cùng buồn vì câu chuyện đó. Khi em đã ngủ, bố không quên đắp chăn và chúc tôi ngủ ngon. Vào mỗi sáng, bố thường dậy sớm để tập thể dục và làm đồ ăn sáng cho em. Những món ăn của bố làm rất ngon y như đầu bếp làm vậy. Mỗi khi tan học, em lại thấy bóng lưng bố vừa to lớn vừa quen thuộc. Vì thế mà em ngày càng yêu quý bố hơn.
Bố dạy em từ cách ăn nói đến cách làm người. Khi em làm điều sai, bố ân cần chỉ bảo chứ không nặng lời. Bố luôn nâng niu, yêu quý em. Lúc em được học sinh giỏi hay làm được việc tốt, bố đều khên và thưởng quà cho em. Nhờ sự chăm sóc chu đáo, tỉ mỉ đó, em dần quên đi cảm giác cô đơn khi không có mẹ. Bố luôn cho em có cảm giác như đang sống trong một gia đình có đầy đủ bố mẹ. Bố em tuy làm việc vất vả nhưng bố chưa bao giờ kêu than câu nào. Có lần, em cần mua một cái máy tính để thi học sinh giỏi, bố tôi cũng cố gắng kiếm đủ tiền để mua, bố phải bê từng thùng hàng xuống, đôi vai bố dần mỏi mệt, nhưng mỗi khi bố nhớ đến tôi, bố lại tiếp tục làm. Khi đó, tôi thương bố lắm, chỉ mong bố mãi mãi khỏe mạnh, không có ốm đau bệnh tật gì đánh bại được bố.
Bố thương yêu em như thế, em cũng muốn giúp bố gánh vác một phần nào đó công việc nên em luôn làm việc nhà lúc bố đi vắng, chuẩn bị sẵn nước cho bố rửa mặt. Bố em thấy thế rất vui và khen. Thời gian cứ thế trôi và bố ngày càng yếu, em chỉ biết tự hứa với bản thân rằng mình phải học thật giỏi để có một công việc ổn định sau này chăm sóc cho bố, giúp đỡ bố khi bố về già.
Tiếng Việt, cũng gọi là tiếng Việt Nam Việt ngữ là ngôn ngữ của người Việt và là ngôn ngữ chính thức tại Việt Nam. Đây là tiếng mẹ đẻ của khoảng 85% dân cư Việt Nam cùng với hơn 4 triệu Việt kiều. Tiếng Việt còn là ngôn ngữ thứ hai của các dân tộc thiểu số tại Việt Nam và là ngôn ngữ dân tộc thiểu số tại Cộng hòa Séc.
Nguồn : Wikipedia - Bách khoa toàn thưLớp 5 - Là năm cuối cấp tiểu học, áp lực thi cử nhiều mà sắp phải xa trường lớp, thầy cô, ban bè thân quen. Đây là năm mà các em sẽ gặp nhiều khó khăn nhưng các em đừng lo nhé mọi chuyện sẽ tốt lên thôi !
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK