“ À ơi … à ời…”
Tiếng hát ru ngọt ngào làm tôi tỉnh giấc. Ánh mặt trời không gay gắt nhưng cũng đủ làm tôi bị lóa. Dụi dụi đôi mắt, tôi nhận ra mình đang nằm trước hiên nhà, gối đầu lên đôi chân gầy gầy xương xương quen thuộc. “Là bà ngoại! Đúng là ngoại rồi!” –Tôi reo thầm rồi rụt rè ngước mắt lên. Trước mắt tôi là khuôn mặt hiền từ phúc hậu đang nhìn tôi đầy yêu thương trìu mến. Tôi choàng dậy, ôm chầm lấy ngoại mà nức nở:” Bà ơi! Cháu nhớ bà nhiều lắm”.
Đôi bàn tay đầy những vết chân chim vuốt ve mái tóc tôi:
-Cháu gái yêu của bà! Bà cũng rất nhớ con… Chà! Cháu gái của ngoại đã lớn thế này rồi ư?- Ngoại vừa nói, vừa đẩy tôi ra, lau nước mắt trên mặt tôi.
Tôi nhìn nội thật lâu. Vẫn là khuôn mặt hiền từ ấy. Vẫn là ánh mắt đong đầy yêu thương và những nếp đồi mồi trên đôi má, những vết tích của thời gian đời người vội vã qua đi kịp để lại. Mái tóc ngoại bác trắng như cước. Dường như tóc ngoại đã bạc đi nhiều hơn thuở tôi còn bé. Vẫn là chiếc áo cánh máu nâu giản dị, chiếc quần vải sờn màu đen đã bạc. Nhưng sao hôm nay tôi thấy ngoại tôi đẹp đế lạ. Vẫn là những nét đẹp của một người phụ nữ tần tảo một đời vì con vì cháu, nhưng lại được cộng hưởng thêm một điều gì nữa khiến trong mắt tôi ngoại đẹp như một bà tiên ban phép lạ cứu rỗi những mảnh đời.
-Để ngoại ngắm cháu gái của ngoại một chút nào! Vẫn cái trán bướng như ngày nào! Đôi mắt vẫn tinh nghịch như thuở con còn bé. Mái tóc đã để dài rồi này. Ngày còn nhỏ, cháu cứ đòi cắt tóc mãi thôi, chẳng bao giờ chịu mặc váy và cột tóc hai bên cả.- Ngoại cười âu yếm vuốt ve lên đôi má tôi- Cháu gái ngoại đã lớn thật rồi! Ra dáng một cô bé gái đáng yêu rồi!
- Mấy năm ngoại vắng nhà, mọi thứ đã thay đổi nhiều quá!-Ngoại đưa mắt nhìn xung quanh, giọng nói chứa chan điều gì như là tiếc nuối.
- Vâng ạ! Ba nói sửa sang lại nhà cửa để đón ngoại về nhà mà! Chiếc giường của ngoại vẫn ở đó. Ngoại thấy không?- Nói rồi tôi đưa tay về phía gian nhà trong- Còn nữa, cái chăn ngày trước nỗi vẫn dùng, bây giờ sưởi ấm con và em cu Tèo mỗi đêm trời trở gió. Mọi thứ trong nhà vẫn bày trí y chang cách nội thường làm ngày trước. Thật may vì ngoại đã trở lại với chị em con và ba mẹ. Ba mẹ và em cu Tèo khi về nhà chắc sẽ vui lắm!
Cứ thể tôi ngồi bên cạnh ngoại, kể cho ngoại nghe mọi thứ đã xảy ra trong mười năm qua, khi ngoại vắng nhà. Chuyện ở nhà, chuyện ở trường, tất cả những gì có thể nhớ, tôi đều lần lượt kể tỉ mỉ cho ngoại nghe. Đôi lúc, có những chỗ tôi chưa nhớ ra, ngoại lại nhắc tôi. Tôi lấy làm ngạc nhiên lắm. Tôi hỏi ngoại thì ngoại nói rằng ở một nơi nào đó, ngoại vẫn luôn dõi theo ba mẹ và chúng tôi.
Nhớ ngày còn bé, tôi vừa thường nhổ tóc sâu cho ngoại vừa nghe nội kể chuyện ngày xửa ngày xưa, những chuyện có thật và những chuyện cổ tích. Tôi bèn nảy ra sáng kiến vừa kể chuyện cho nội nghe vừa nhổ tóc sâu cho nội như ngày nào.
Mặt trời khuất bóng sau rặng tre, hoàng hôn buông xuống trên con xóm nhỏ. Ngoại nhắc tôi sắp đến giờ em cu Tèo và ba má về nhà và hai bà cháu bắt đầu sửa soạn nấu bữa rồi dọn dẹp nhà cửa. Nếu ngày còn nhỏ, tôi chỉ chạy lăng xăng theo ngoại từ nhà sang bếp, từ bếp ra vườn thì bây giờ tôi đã có thể giúp nội nhặt rau, quét nhà. Nấu nước, thổi cơm xong, tôi cùng ngoại cho gà cho lợn ăn, rồi tưới rau, nhặt cỏ vườn. Vừa làm, nội vừa kể cho tôi nghe những chuyện lý thú mà nội đã gặp khi vắng nhà. Xong xuôi, bà cháu tôi đợi đến khi trời tối rồi mà vẫn chưa thấy ba mẹ và em cu Tèo về nhà. Bỗng cái Liên ở đầu làng chạy vào hớt hải báo tối nay ba mẹ và cu Tèo sẽ đi về muộn, mẹ tôi nhắn nó lúc chiều mà đến giờ nó mới nhớ ra.
Tôi và ngoại cùng nhau ăn cơm tối. Đã lâu lắm rồi tôi mới được ăn lại món ăn mình yêu thích. Món canh củ mỡ mẹ tôi cũng nấu rất ngon, nhưng chỉ khi ăn món canh đó do ngoại làm tôi mới thấy đầy đủ hương vị. Có lẽ đó là một chút vị của tình yêu thương của người bà, một chút hương vị của sự chở che đùm bọc cho đứa cháu gái bé nhỏ, cộng với một chút hương vị của những kinh nghiệm và sự từng trải.
Sau bữa cơm, tôi nhận phần rửa chén và pha cho ngoại một chén trà gừng. Hai bà cháu tôi ngồi trước hiên nhà, trong cái gió mát lành của đêm hè, nội nhâm nhi chén trà gừng nóng, vuốt ve mái tóc tôi và lại kể tôi nghe những chuyện ngày xửa ngày xưa như ngày thơ bé… Và cứ thể, tôi đi vào giấc ngủ một cách bình yên và an tâm biết nhường nào!
-An! Dậy đi học đi con! Mặt trời sắp lên cao rồi đó!- Tiếng mẹ gọi làm tôi bừng tỉnh giấc.
Tôi choàng dậy, chạy từ sân vào bếp rồi lại ra vườn… “ Không có! Ngoại không có trở về! Thì ra đó chỉ là giấc mơ!” Tôi thầm nghĩ rồi chẳng hiểu sao nước mắt bắt đầu rơi lã chã. Ngồi bệt xuống tán cây nhãn khi xưa ngoại trồng, tôi bưng mặt khóc thút thít. Gió buổi sớm làm các tán cây xào xạc như gửi lời an ủi của nội tới tôi. Rồi như thực như mơ, tôi khẽ nghe trong tiếng lá “ Mạnh mẽ lên, cháu gái yêu của bà! Bà vẫn luôn dõi theo con! Bà yêu con!”
Thời gian thấm thoắt tựa thoi đưa. Đã mười năm kể từ ngày nội bỏ tôi ở lại và đi xa mãi mãi. Ngoại thường nói đời người ai mà chẳng phải trải qua sinh ly tử biệt và luôn nhắc nhở tôi không được buồn hay khóc quá nhiều khi một người mất đi, như vậy họ sẽ không đành lòng mà bước sang thế giới bên kia. Ngoại thường hay bảo tôi rằng sự sống ở trần gian kết thúc là lúc cuộc sống ở một thế giới khác bắt đầu, một thế giới tốt đẹp hơn và tất cả mọi người đều được hạnh phúc. Tuy vậy, vẫn có những lúc nhớ ngoại không ngủ được. Nhớ vòng tay ngoại, nhớ những câu chuyện của ngoại, nhớ ánh mắt yêu thương trìu mến… Hãy trân trọng những giây phút mà ta có để ở bên và yêu thương gia đình của mình.
Vote cho mình 5 sao nha!
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK