"Mẹ ơi, con yêu mẹ". Đã bao người trong chúng ta dám thẳng thắn nói ra lời yêu ấy. Từ khi biết nhận thức, con đã luôn cho rằng mẹ ghê gớm, mẹ dữ dằn. Bằng sự ích kỉ, con đã nghĩ mẹ không yêu thương mình. Giờ đây khi đã đủ lớn, con hiểu mẹ yêu thương con đến thế nào. Mẹ nhọc nhằn và vất vả quá mẹ à! Con luôn tự hỏi, tại sao mẹ phải quần quật lao động đến thế. Mẹ làm ngày làm đêm, mẹ vội vã đi làm, hình ảnh người mẹ tần tảo ấy ám ảnh tuổi thơ con. Con yêu mẹ nhưng đôi khi lại cộc cằn và làm mẹ buồn. Nhìn mẹ khóc vì mình, con thấy ân hận quá. Nhìn đôi vai mẹ gầy yếu, mái tóc mẹ ngày một bạc, cơ thể gày gò, con thấy ân hận vô cùng. Ân hận vì con chưa đủ tài giỏi để chăm sóc mẹ. Nghĩ đến những hành động hư đốn của mình, con ân hận, hối lỗi nhưng tuyệt nhiên không nói lời xin lỗi và thậm chí một tiếng yêu mẹ con cũng chẳng dám nói ra. Con có thể cho mẹ tiền, cho mẹ nhiều thứ vật chất hiện giờ con có, nhưng bù lại, có lẽ mẹ thấy con đang xa cách phải không mẹ? Nghĩ về mẹ, bao giờ con cũng khóc. Đó tuyệt nhiên không vì thứ nước mắt cá sấu, chỉ là con thấy con nợ mẹ nhiều. Mẹ đã đánh đổi cho con được học, cho con đủ đầy, nhưng, nhưng những gì mẹ có được chỉ là cái lạnh lùng, cái thờ ơ ở con. Con nghĩ, con nghĩ rồi mình sẽ chết nếu thiếu mẹ, nhưng lại không thể bày tỏ tình cảm với mẹ trực tiếp được. Có lẽ khi lớn, sự xấu hổ, ngượng ngùng trở thành con sâu xấu xa len lỏi lòng con. Giá như, giá như con có thể dũng cảm một lần ôm mẹ và nói yêu mẹ nhiều, mẹ ơi!
Có thể, trên thế giới này, người quan trọng nhất của con là mẹ. Mẹ trong tim của con là một thiên thần tốt bụng. Mẹ vừa làm mẹ, vừa làm cha gánh trên vai mình bao nhiêu là khó khăn nhưng không hề than thở gì. Tuy mẹ không hền nói cho con biết những điều đó nhưng trên khung mặc mẹ đã nói hết cho con. Mặt đen rạm, hốc hác đi và dáng người ốm lo vì mưa nắng chén cơm chiều. Còn con, con thật hư phải không mẹ ? Con không thể phụ giúp gì cho mẹ cả. Con không thể bao đền công ơn của mẹ thì mẹ đã đi xa con rồi. Con không thể cho mẹ một giấc ngủ bình an như mẹ đã cho con. Con không thể cho mẹ cuộc sống an nhàn. Nhưng sao mẹ không trách con, sao vẫn thương con, an ủi con,... mà vẫn nói là con ngoan con giỏi rồi ? Nhưng giờ thì con đã hiểu rồi, con cảm ơn mẹ nhiều lắm ! Thì ra, mẹ chỉ mong rằng con sẽ học thật giỏi để sau này không khổ, không cực như mẹ. Tôi mong, những ai còn mẹ thì ngay bây giờ hãy ôm mẹ và nói cảm ơn vì những gì mẹ đã làm cho ta và xin lỗi khi làm mẹ khóc vì nước mắt người mẹ toàn rơi vì con mình. Mẹ ơi, trên trời mẹ hãy nhìn con, dõi theo con, con sẽ không phụ lòng mẹ đâu, mẹ yêu !
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 7 - Năm thứ hai ở cấp trung học cơ sở, một cuồng quay mới lại đến vẫn bước tiếp trên đường đời học sinh. Học tập vẫn là nhiệm vụ chính!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK