Ngày tôi học lớp 4, gia đình tôi chuyển từ quê lên thành phố. Lúc ấy, đi học ở thành phố với tôi là điều mới mẻ và bỡ ngỡ lắm. Đó là chưa kể tôi còn bị chậm mất mấy bài học, không theo kịp kiến thức các bạn ở lớp. Thật may mắn cho tôi gặp cô Thu, cô giáo chủ nhiệm đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong học tập.
Quê tôi vốn ở Bắc Ninh, nơi nổi tiếng với những làn điệu quan họ mượt mà, đằm thắm. Mỗi khi tan học, tôi và mấy đứa bạn vẫn thường rủ nhau lên đồi Lim chơi đến gần tối mới chịu về nhà. Ấy vậy, tôi phải chia tay lũ bạn ở quê vì cả nhà tôi sẽ chuyển đến Hà Nội – nơi mà bố tôi công tác. Tôi đã đi học ở trường mới, lớp mới, có bạn mới và thầy cô giáo mới.
Những ngày đầu đi học thật bỡ ngỡ. Trường lớp sao cao, to, rộng thế!? Thầy cô và các bạn sao ăn mặc đẹp thế?! Đường phố tấp nập, rất nhiều đồ ăn. Không giống như ở quê tôi, trường làng, lũ bạn tan học, hết nô đùa trên đồi Lim, lại nô đạp xe hò hét vang khắp cánh đồng. Những buổi học đầu tiên, tôi nghe giảng nhưng thực chẳng hiểu mấy vì tôi đã bị chậm mất mấy bài so với các bạn. Nhất là môn Toán, tôi vẫn còn nhớ như in khi ấy tôi không biết làm bài tìm hai số khi biết tổng và hiệu của hai số đó. Bố mẹ tôi đều rất lo lắng. Thế nhưng cô giáo chủ nhiệm của tôi – cô Thu lại hoàn toàn tin tưởng vào khả năng học tập của tôi. Chính cô là người đã kèm cặp để tôi theo kịp bài trên lớp. Cứ đến buổi chiều, được nghỉ, là tôi lại đạp xe sang nhà cô để ôn tập. Trên lớp, tôi cũng được các bạn quan tâm, tận tình giúp đỡ. Sau 2 tuần nỗ lực, tôi đã được điểm 10 bài kiểm tra Toán! Cả nhà tôi, ai nấy đều rất phấn khởi. Cô Thu cũng rất vui về kết quả học tập của tôi. Cả tôi nữa, tôi cũng thấy tự hào về những nỗ lực, cố gắng của bản thân mình.
Cho đến bây giờ, kỷ niệm về ngày lớp 4 chăm chỉ học tập vẫn còn mãi trong tôi. Tôi vẫn kể cho em trai mình như một ví dụ về sự cố gắng sẽ được đền đáp xứng đáng. Tôi biết ơn cô Thu thật nhiều. Nhờ có cô kèm cặp, giúp đỡ mà tôi mới theo kịp được các bạn, và sau này mới có nhiều thành tích cao trong học tập.
@namphuong76
Xin ctrlhn nha
Chúc bạn học tốt
Cuối năm học vừa qua, em được nhận phần thưởng Học sinh xuất sắc. Thầy cô và bạn bè khen ngợi nhưng cũng chính những lời khen ấy lại làm cho em xấu hổ vô cùng. Chuyện là thế này:
Em vốn là học sinh giỏi Toán. Bài kiểm tra nào em cũng đạt điểm 9, điểm 10. Mỗi lần thầy yêu cầu xướng điểm, em trả lời rất rành rọt trước sự thán phục của bạn bè trong lớp. Một hôm, trong giờ ôn tập, em chủ quan không học bài cũ. Theo thường lệ, thầy giáo gọi học sinh lên bảng. Em đã có điểm kiểm tra miệng nên tin chắc là thầy sẽ chẳng gọi đến mình. Vì vậy em ung dung ngồi ngắm trời qua khung cửa sổ và tưởng tượng đến trận đá bóng chiều nay giữa đội lớp em với lớp 6B.
Nhưng một chuyện bất ngờ xảy ra. Thầy giáo yêu cầu cả lớp lấy giấy ra làm bài. Biết làm sao bây giờ? Mọi khi làm bài một tiết, thầy thường báo trước. Còn hôm nay, sao lại thế này? Đây đó trong lớp nổi lên tiếng xì xào thắc mắc của một số bạn. Em ngơ ngác nhìn quanh một lượt. Bạn Hoa ngồi cạnh huých cùi tay vào sườn, nhắc nhở: Kìa, chép đề đi chứ!
Em có cảm giác là tiết kiểm tra như kéo dài vô tận. Em loay hoay viết rồi lại xóa. Vì mất bình tĩnh nên đầu óc cứ rối tinh lên. Thời gian đã hết, em nộp bài mà lòng cứ thắc thỏm, lo âu.
Tuần sau, thầy giáo trả bài. Như mọi lần, em nhận bài từ tay thầy để phát cho các bạn. Liếc qua bài mình, thấy bị điểm 3, tim em thắt lại. Em không để cho ai kịp nhìn thấy và cố giữ nét mặt thản nhiên, vẻ mặt ấy che giấu bao nhiêu bối rối trong lòng. Thật là chuyện chưa từng có. Ăn nói làm sao với thầy, với bạn, với bố mẹ bây giờ? Em quay cuồng lo nghĩ và bất chợt nảy ra một ý...
Thầy giáo gọi điểm vào sổ. Đến tên em, em bình tĩnh xướng to: Tám ạ! Thầy gọi tiếp bạn khác. Em thở phào nhẹ nhõm và tự nhủ chắc thầy giáo sẽ không để ý vì có gần chục bài bị điểm kém cơ mà!
Để xóa sạch mọi dấu vết, tối hôm ấy em làm lại bài rồi lấy bút đỏ ghi điểm 8 theo nét chữ của thầy. Ngày qua ngày, cứ nghĩ đến lúc thầy giáo yêu cầu xem lại bài mà em lạnh cả người. May sao, mọi chuyện rồi cũng trôi qua và tưởng chừng em đã quên bẵng chuyện ấy.
Cuối năm, em đạt danh hiệu Học sinh xuất sắc. Những tràng vỗ tay, những lời khen ngợi chân thành, vẻ hài lòng và tự hào của cha mẹ... Tất cả những điều ấy vô tình khơi dậy sự day dứt và xấu hổ trong em. Em không xứng đáng. Em muốn nói lên sự thật xấu xa ấy nhưng không đủ can đảm.
Thời gian đã đẩy lùi mọi chuyện vào dĩ vãng nhưng nỗi ân hận vẫn còn nguyên đó. Giờ em kể lại chuyện này mà lòng chưa hết day dứt. Mong thầy cô, cha mẹ và các bạn tha thứ cho em. Em hứa không bao giờ mắc lỗi lầm đó nữa
xin hay nhất ạ
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK