Trang chủ Ngữ văn Lớp 9 Viết 1 bài văn lớp 9 kể về 1 lần...

Viết 1 bài văn lớp 9 kể về 1 lần mắc lỗi với bạn ( biểu cảm,miêu tả,nghị luận,) Mai mình thi rồi.,giúp nhanh dùm mình nha!? Nhớ đừng viết gì liên quan đến đ

Câu hỏi :

Viết 1 bài văn lớp 9 kể về 1 lần mắc lỗi với bạn ( biểu cảm,miêu tả,nghị luận,) Mai mình thi rồi.,giúp nhanh dùm mình nha!? Nhớ đừng viết gì liên quan đến đọc trộm nhật ký!?

Lời giải 1 :

1. Mở bài: mắc lỗi với bạn- lỗi gì?

2. Thân bài:

_ Hoàn cảnh xảy ra lỗi lầm

+ Thời gian: cách giờ kiểm tra khoảng một tiếng

+ Không gian: lớp học các bạn đang tập trung ôn tập

_ Diễn biến sự việc:

+ Tâm trạng của bản thân khi đó ra sao trong quá trình gây ra lỗi lầm

+ Suy nghĩ của bản thân sau khi gây ra lỗi lầm ấy

+ Thái độ của bạn với tôi.  

3. Kết bài:

Bài học của bản thân và lời khuyên dành cho tất cả mọi người.

Bài làm

“Bạn bè là nghĩa tương thân

Khó khăn hoạn nạn ân cần bên nhau”

Tình bạn luôn gắn với những điều tốt đẹp, lớn lao. Với tôi, tình bạn cũng rất mực cao quý, thiêng liêng. Vậy mà đã có những lúc tôi đã đầy ích kỉ, toan tính và để rồi khiến Hoa- bạn thân nhất của tôi buồn lòng. Đến tận bây giờ, ba năm trôi qua rồi, nhưng tôi vẫn nhớ về lần tôi đã không chỉ  bài bạn và rồi khiến bạn bị điểm kém.

Tôi không thể nào quên câu chuyện vào ngày thi môn Toán hôm đó. Đó là tiết kiểm tra một tiết vô cùng căng thẳng sau kì nghỉ Tết dài. Chúng tôi đều đã chuẩn bị nhưng có lẽ chưa ai đủ tự tin để khẳng định mình có thể làm được điểm tuyệt đối. Còn một tiếng nữa, một tiếng nữa thôi là đến giờ thi rồi. Tim tôi đập liên hoàn vì hồi hộp. Lớp học cũng yên ắng đến lạ. Chỉ có tiếng trao đổi nhỏ của các bạn và tiếng lật sách vở đều đều. Chưa bao giờ chúng tôi lại chăm chú đến thế. Bảy giờ mới vào lớp nhưng chẳng ai ra sân trường nô đùa như mọi hôm. Bầu không khí căng thẳng, lo lắng bao trùm lấy lớp học. Mọi thứ như chuẩn bị sẵn cho con rắn của ích kỉ len lỏi trong tôi vậy.

Hoa là bạn thân của tôi. Chúng tôi học cũng tầm tầm như nhau nhưng có lẽ ở môn Toán tôi nhỉnh hơn bạn một chút. Khi Hoa đến tìm, tôi đang loay hoay với cái máy tính tìm ra đáp số cho một bài nâng cao. Hoa ngồi cạnh và hỏi bài tôi. Một sự khó chịu lóe trong đầu tôi vì tôi không muốn bị làm phiền. Nhưng tôi vẫn giúp bạn. Trước thắc mắc của Hoa về câu hình, tôi hoàn toàn có thể giải được. Vậy mà tôi đã ngu ngốc từ chối: “Tớ vẫn chưa biết làm, bài gì mà khó thế không biết!”. Tôi cường điệu giọng nói và nhăn mày khi nói. Gương mặt Hoa cũng thất thểu: “Chán thật, tớ nghĩ mãi không ra, tưởng Lan biết cơ, kệ vậy. Thi xong bọn mình đi ăn nhé!”. Gương mặt bạn chân tình nhìn tôi và đầy tin tưởng. Còn tôi, tôi không muốn giúp. Không muốn giúp vì sợ bạn biết làm, bạn điểm cao hơn mình. Trong đầu tôi là con rắn ích kỉ, là sự xấu xa bao trùm. Nhìn bóng Hoa về chỗ ngồi, tôi chỉ thấy sự chán nản, sự ghét bỏ khi đó. Tiếng trống vào lớp vang lên. Chúng tôi đã làm bài, học bài đầy chăm chỉ và cố hết sức mình rồi.

Nhưng, điều tôi không thể ngờ, là Hoa, Hoa đang ngồi khóc. Điều đó làm tôi rất bất ngờ. Hoa bảo: “Tớ không làm được bài, tớ làm sai rất nhiều bài”. Hoa có vẻ buồn lắm. Bài kiểm tra này bạn cũng đã đầu tư rất nhiều nhưng cuối cùng lại vô thức mà làm sai nhiều như vậy. Tôi thấy có lỗi vì mình đã không giúp bạn câu hỏi kia, đã không chỉ bài khi bạn hỏi. Đáng sợ hơn là ngay tiết sau cô đã trả bài. Cô đã tập trung chấm bài, lấy điểm. Nhìn điểm chín rưỡi đỏ chót, tôi thấy vui. Nhưng, khi thấy số điểm dưới trung bình của Hoa, tôi vừa ân hận ,vừa thấy có lỗi. Liệu một người bạn thân lại có suy nghĩ đầy ích kỉ như vậy hay sao?

Hoa nhìn bài tôi, các bạn ngưỡng mộ tôi. Cô giáo tuyên dương tôi vì là người duy nhất làm được câu khó. Lúc đó, dường như, dường như thay vì tự hào, tôi thấy lo. Tôi đã bảo không biết làm mà giờ đây, lại có mình tôi, mình tôi làm được và thậm chí còn đạt điểm cao nữa. Ấy vậy mà Hoa không hề nghi ngờ. Bạn còn háo hức chúc mừng tôi và rất hoan hỉ. Tôi chỉ dám giữ sự nghi ngờ trong lòng mình. Chỉ có Hoa, bạn hồ hởi hết mực và muốn xem bài tôi: “Chỉ tớ cách làm đi. Cậu giỏi thế!”. Nhìn gương mặt đầy mong đợi của Hoa, sự tội lỗi trong tôi trào dâng. Tôi ích kỉ, còn bạn thì luôn bao dung. Ngay cả khi bị điểm thấp, gương mặt ấy vẫn đầy cố gắng, mong chờ sau khi nỗi buồn đã qua đi. Còn tôi, tôi chỉ vì chút lợi ích nhỏ bé của bản thân mình mà bỏ quên bạn. Tôi đã mường tượng ra sự ngỡ ngàng, kinh ngạc và thậm chí là sẽ nghi ngờ tôi, ghét bỏ tôi trước hai điểm số đối lập, nhưng không, sự hồn nhiên, vẻ mong chờ của bạn làm tôi hiểu ra lỗi lầm của mình là ích kỉ, là xấu xa vô cùng, vô tận. Niềm ân hận trào dâng nhưng với đó là sự biết ơn, tôi biết ơn bạn vô cùng.

Tình bạn thì thật đáng trân, đáng quý. Nhưng có lẽ chỉ một sai lầm, một hành động toan tính, ích kỉ của ta cũng có thể khiến tình bạn ấy tổn thương nếu bạn của ta không đủ tốt, không đủ bao dung. Đã bao lần tôi tự hỏi, Hoa có biết sự ích kỉ của tôi, biết sự xấu xa của tôi không, tôi nghĩ là có. Nhưng bạn tốt, người bạn đáng quý là người bạn vẫn yêu thương và bao dung, mong cầu điều tốt đẹp đến với ta.

Thảo luận

-- Hay quá ọ:33
-- Bài này quá hay

Lời giải 2 :

Tôi và Thanh học chung với nhau từ lớp 6. Chúng tôi là bạn cùng bàn đã gần 4 năm nay, cả hai vô cùng hợp tính cách của nhau. Một hôm, sau giờ ra chơi, tôi bất ngờ mất số tiền đóng học thêm, tôi còn chẳng biết mình làm mất khi nào nữa. Tôi vô cùng lo sợ. Lúc này tôi đã nghi ngờ Thanh vì hôm nay Thanh chưa rời khỏi lớp. Tôi tỏ vẻ nghi ngờ ra mặt và cả hai đều im lặng suốt buổi học ngày hôm đó. Thanh cũng biết rằng tôi nghĩ rằng bạn ý lấy cắp tiền. Bạn ý còn định nói cho tôi điều gì đó nhưng tôi chẳng cho bạn ý cơ hội giải thích. Sau buổi học về nhà, tôi bất ngờ phát hiện số tiền đó ở trong túi áo khoác gió trên bàn học. Tôi vô cùng ân hận. “Tại sao tôi có thể nghi ngờ Thanh chứ? Sao tôi có thể quá đáng như vậy? Liệu Thanh có tổn thương không?”... Hàng loạt câu hỏi trong đầu càng khiến tôi ray rứt. Tôi ân hận vì mình đã nghĩ xấu cho người bạn thân nhất. Nhất định ngày mai tôi phải xin lỗi bằng được bạn ý. Tôi không ngờ rằng Thanh dễ dàng tha thứ cho tôi đến vậy, cậu chỉ nói với tôi: “Chuyện hôm qua tớ quên rồi!”. Càng như vậy tôi lại thấy ân hận hơn. Tôi hứa và tự dặn mình kể từ bây giờ phải suy nghĩ cho thật kĩ trước khi làm một việc gì đó để tránh sai lầm đáng tiếc

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 9

Lớp 9 - Là năm cuối ở cấp trung học cơ sở, sắp phải bước vào một kì thi căng thẳng và sắp chia tay bạn bè, thầy cô và cả kì vọng của phụ huynh ngày càng lớn mang tên "Lên cấp 3". Thật là áp lực nhưng các em hãy cứ tự tin vào bản thân là sẻ vượt qua nhé!

Nguồn : ADMIN :))

Liên hệ hợp tác hoặc quảng cáo: gmail

Điều khoản dịch vụ

Copyright © 2021 HOCTAPSGK