Ngày xưa, xưa lắm rồi, trong khu rừng nọ, có đôi bạn sống bên nhau, khu rừng ấy rất đẹp. Những hàng cây cổ thụ cao to, tán chạm trời xanh là nơi trú ngụ của những chú chim xinh xắn, nghịch ngợm, ngày đêm líu lo ca hát. Những dòng suối trắng bạc trong veo, len lỏi khắp nơi. Tiếng róc rách như cung đàn thần tiên, đánh thức mọi chú cá đang nằm trong khe suối thức dậy để tung tăng bơi lội. Và dọc theo con suối ấy là bờ cỏ thơm, nơi đôi bạn Bê Vàng và Dê Trắng vẫn đi tìm thức ăn.
Bê vàng và Dê Trắng là đôi bạn rất thân trong khu rừng này. Có lẽ hai bạn sẽ vui đùa, sẽ sống cùng nhau mãi mãi nếu không có sự kiện này xảy ra.
Hôm ấy, cô Mây lang thang sang khu rừng nào chẳng biết. Chị Mưa lại ngủ suốt ngày, chỉ một mình bác Mặt Trời đi làm. Bác Mặt Tròi miệt mài với công việc. Bao nhiêu nắng bác đổ, bác dội xuống trần gian.
Thế là hạn hán. Mọi người đều khổ sở. Cả đôi bạn Bê Vàng và Dê Trắng của chúng ta cũng không thoát khỏi.
Bê Vàng thức dậy vào buổi sớm mai. Nóng nực quá ! À… mà sao… Bê Vàng nhìn nhìn chung quanh. Sao dòng suối hôm nay buồn bã thế? Sao không rung lên chuỗi nhạc réo rắt, thần tiên? Hàng cây cổ thụ lại rũ lá héo khô? Tiếng hót véo von của bầy chim xinh xắn, tinh nghịch đâu rồi? Bao câu hỏi cứ vọng lên mãi, nhưng Bê Vàng không tài nào trả lời được.
-Dê Trắng ơi! Dê Trắng ơi – Bê Vàng khẽ lay Dê Trắng – Bạn dậy đi.
Dê Trắng bừng tỉnh giấc và cũng thấy ngay khung cảnh buồn bã đang hiện rõ trước mắt mình. Đôi bạn nhìn nhau… Hạn hán rồi đấy! Bây giờ biết làm sao?
-Bê Vàng à. Mình đi khắp khu rừng xem như thế nào. Chẳng lẽ…
Bê Vàng gật đầu. Cả hai bạn cùng đi khắp khu rừng. Những bãi cỏ héo khô. Bờ suối cạn, trơ lớp cát bỏng dưới sâu. Nước chỉ còn đọng lại trong các khe đá vài giọt long lanh. Dê Trắng nhường cho Bê vàng uống. Bê Vàng lại nhường cho Dê Trắng. Bạn nào cũng không chịu uống. Dê Trắng thủ thỉ:
-Thôi, Bê Vàng ạ! Còn nước thì bạn cứ uống đi, mình chẳng sao đâu.
Nhưng thương bạn ai lại làm thế bao giờ.
Ngày tháng nối tiếp nhau trôi mãi. Lá vàng đã rơi đầy mặt đất. Hàng cây trơ trụi, khắp rừng không tìm được đâu một ngọn cỏ, một chiếc lá non. Nhìn những chiếc lá úa, Bê vàng và Dê Trắng nhớ lại các ngày trước.
Vào những buổi sáng, khi cây rừng còn đảm sương đêm, hai bạn đã thức dậy, vui vẻ đuổi theo đàn bướm bay lượn rập rờn.
Bê Vàng thấy thương bạn quá và cũng đói khát lắm rồi. Cổ Bê Vàng khô, đắng, người mỏi. Hôm ấy Bê Vàng thức dậy trước bạn, lang thang khắp noi mong tìm được thức ăn. Nhưng rừng sâu quá đỗi, Bê Vàng đi, đi mãi đến quên đường về. Bê Vàng bật khóc, sợ hãi. Giọt nước mắt lăn dài roi xuống. Bê Vàng càng thổn thức. Bê Vàng khóc vì bị lạc, vì sợ Dê Trắng buồn. Thật vậy, khi thức dậy, không thấy bạn, Dê Trắng hối hả đi tìm.
-Bê… Bê.!. é…ê…
Dê Trắng cố gọi thật to và… khóc. Dê Trắng thương bạn quá. Ngày nào hai bạn còn vui đùa, tìm thức ăn cùng nhau. Thế mà bây giờ… Chỉ vì ông tròi ác quá. Sao ông nỡ làm như vậy?
Dê Trắng đi khắp rừng, không tài nào tìm được bạn Bê Vàng. Cho đến tận bây giờ, Dê Trắng cứ đi tìm, vẫn gọi mãi “Bê…e … Bê… ê…”
Tiếng kêu nghe buồn, đầy tình yêu thương bạn bè. Tiếng gọi ấy tuy Bê Vàng không nghe được để trở về, nhưng là một lòi nhắn nhủ chúng ta: Hãy biết thương yêu bạn bè.
Cậu lên mạng sẽ có nhiều bài nữa đấy , bài này tớ cũng lấy ở mạng ( NẾU KHÔNG THÍCH CẬU BÁO CÁO CŨNG KHÔNG SAO )
CHÚC CẬU HỌC TỐT , THANKS
Ngày xưa, xưa lắm rồi, sâu thẳm trong một khu rừng già có một đôi bạn sống với nhau rất thân thiết. Đó là Bê Vàng và Dê Trắng. Hai bạn sống với nhau rất vui vẻ. Hằng ngày chúng cùng vui đùa với nhau, cùng nhau tìm kiếm thức ăn và bảo vệ lẫn nhau. Bỗng một năm, trời làm hạn hán, cây cối úa tàn, sông suối cạn nước, muôn vật xơ xác, thiếu thức ăn. Đôi bạn cũng chẳng còn gì để ăn cả, chờ mãi mà mưa không xuống. Thế là Bê Vàng phải đi tìm cỏ. Cả một khu rừng rộng úa tàn chẳng có gì để ăn, Bê Vàng cứ lang thang mãi, lang thang mãi mà vẫn chưa tìm được cỏ. Khi ngoảnh lại thì nó đã bị lạc từ lúc nào. Dê Trắng đợi mãi không thấy bạn trở về, chạy khắp nơi để tìm bạn. Đi đến đâu nó cũng cất tiếng gọi " Bê ! Bê ! ". Gọi mãi, gọi mãi mà chẳng thấy Bê Vàng trả lời, nó vẫn cứ tiếp tục đi tìm và đến nay tiếng kêu của nó cũng là " Bê ! Bê ! "
Tiếng Việt, cũng gọi là tiếng Việt Nam Việt ngữ là ngôn ngữ của người Việt và là ngôn ngữ chính thức tại Việt Nam. Đây là tiếng mẹ đẻ của khoảng 85% dân cư Việt Nam cùng với hơn 4 triệu Việt kiều. Tiếng Việt còn là ngôn ngữ thứ hai của các dân tộc thiểu số tại Việt Nam và là ngôn ngữ dân tộc thiểu số tại Cộng hòa Séc.
Nguồn : Wikipedia - Bách khoa toàn thưLớp 5 - Là năm cuối cấp tiểu học, áp lực thi cử nhiều mà sắp phải xa trường lớp, thầy cô, ban bè thân quen. Đây là năm mà các em sẽ gặp nhiều khó khăn nhưng các em đừng lo nhé mọi chuyện sẽ tốt lên thôi !
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK