Những kỷ niệm đẹp của tuổi thơ về người mẹ trong mỗi chúng ta là nguồn sống, là nghị lực vượt qua những khó khăn, thử thách. Và điều đó giúp cho cái chân, cái thiện trong mỗi con người được phát triển, là nguồn khơi gợi những tình cảm sâu lắng đối với gia đình và quê hương. Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa của Nguyễn Duy là một bài thơ như vậy và giành được rất nhiều tình cảm của người đọc.
" Mẹ ru cái lẽ ở đời
Sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn
Bà ru mẹ... mẹ ru con
Liệu mai sau con còn nhớ chăng"
Trong bài thơ tác giả đã gửi gắm rất nhiều điều về mẹ. Chỉ qua bốn câu thơ trên làm cho người đọc phải tò mò và suy nghĩ lại về mẹ. Mẹ đã dạy dỗ con nên người qua những câu hát ru con ngủ, mẹ dạy con đạo lý làm người hình thành cho con một nhân cách sống "mẹ rủ cái lẽ ở đời". Luôn nuôi nấng, chăm sóc con từ khi vừa mới lọt lòng, hi sinh tất cả cho con. Mẹ là người hoàn thiện và giúp con phát triển toàn diện về mặt tâm hồn "sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn". Chỉ từ một câu mộc mạc đơn sơ "bà ru mẹ, mẹ ru con" tác giả đã cho chúng ta thấy truyền thống tốt đẹp của những người mẹ. Luôn làm tròn trách nhiệm, bổn phận của mình và chăm sóc con cái. Như vậy, chỉ từ vài câu thơ ngắn ngủi đã giúp chúng ta khẳng định được mẹ là một người phụ nữ tuyệt vời nhất trong lòng của chúng con. Nhưng liệu khi mai này lớn lên có ai còn nhớ chăng?
Có thể nói cuộc sống của chúng ta được bắt đầu bằng tình yêu thương. Từ khi vừa chào đời chúng ta chỉ là những đứa trẻ nhưng cũng có thể cảm nhận được tình yêu thương của mẹ dành cho. Nó không phải là một thứ gì đó quá màu mè mà nó chỉ là những cử chỉ nhẹ nhàng, ôm ấp con vào lòng đến việc lo cho con từng miếng ăn giấc ngủ. Theo thời gian sau lớn lên cũng bằng tình yêu thương ấy, tồn tại cũng bằng tình yêu thương ấy. Mẹ đã hi sinh cho con rất nhiều để con có được một cuộc sống tốt đẹp như bao người khác, nhưng chúng con lại không biết điều đó. Từ khi sinh ra con, mẹ đã phải mất đi nữa mạng sống của mình hi sinh một khoảng thanh Xuân to lớn mà mẹ chưa kịp hưởng thụ. Thay vào đó mẹ còn phải buôn gánh, bán bưng cực nhọc vất vả để bươn trải cuộc sống gia đình. Suốt ngày luôn tay luôn chân với công việc cứ hiện về mồn một. Nhờ có mẹ nên con có một ký ức tuổi thơ tuyệt đẹp.
Vậy tại sao mẹ lại hi sinh cho con nhiều như vậy mà chưa bao giờ mẹ than chắc hay thậm chí là đòi cái con phải trả ơn? Vì mẹ là người luôn gắn bó gần gũi với ta nhất. Công đức sinh thành của mẹ tới chín chữ cù lao không thể đông đến hết. Mẹ luôn luôn dang rộng vòng tay để bảo vệ con. Dù cho sóng gió cuộc đời có trớ trêu cách mấy, không còn nơi nào để nương tựa thì hãy nghĩ đến mẹ. Một người có lúc bao dung, đón con trở về sau mỗi lần vấp ngã. Luôn đứng sau khi sinh âm thầm lặng lẽ để con có được thành công. Có thể nói ai có mẹ ở bên là một điều hạnh phúc hơn bao giờ hết. Không có mẹ như hoa không có ánh mặt trời, như bầu trời thiếu ánh sao đêm. Thật tiếc vì chẳng có một người họa sĩ nào có thể vẽ nổi bức chân dung thật của người mẹ. Vì vậy, hãy luôn biết ơn để xứng đáng cho sự hi sinh quan tâm chăm sóc của mẹ.
Tuy nhiên không phải người nào cũng hiểu hết được những gì mẹ đã hi sinh. Chẳng những họ không biết ơn mà ngược lại còn trách móc mẹ cha mẹ "Tại sao không cho con như các bạn" có những đứa con ham chơi đua đòi làm cho mẹ phải lo lắng. Mẹ đã cho ta rất nhiều điều rồi vậy mà con còn bất hiếu không phụng dưỡng cho cha mẹ. Thậm chí một gia đình có ba bốn đứa con mà khi mẹ về già chẳng một ai thèm đến hỏi thăm chăm sóc khi con ốm đau bệnh tật. Những người như thế không xứng đáng nhận được tình yêu thương của mẹ và tránh bị xã hội lên án.
Chúng ta nay rồi sẽ khác, không còn có những hành động ấm áp với mẹ khi còn nhỏ nữa. Càng lớn chúng ta sẽ càng vô tâm lạnh nhạt với mẹ. Chúng ta hãy cùng nhau chấm dứt điều đó ngay bây giờ thay đổi bản thân làm đúng trách nhiệm bổn phận của mình. Trong một cuộc đời hạnh phúc nhất không phải là một cuộc sống giàu có mà hạnh phúc nhất khi còn có mẹ. Và hãy cố gắng tập thói quen nói " con yêu mẹ, yêu mẹ nhiều lắm" vào mỗi buổi sáng.
là những suy ngẫm vẻ lời ru của mẹ, về công ơn trời bể của mẹ. Mẹ ru con, ru “cái lẽ dời", ru cái đạo lí làm con, ru cái đạo lí làm người. Con lớn lên từng ngày từng tháng nhờ dòng sữa ngọt ngào của mẹ, bằng lời ru thiết tha êm đềm của mẹ. Điệp ngữ “nuôi” trong hai tiểu đối đã nói lên công ơn to lớn của mẹ hiền:
“Mẹ ru cái lẽ ở đời
Sữa nuôi phần xác // hát nuôi phần hồn”
Các thế hệ sẽ nối tiếp sinh ra, rồi lớn lên theo lời ru tiếng hát của mẹ, của bà. Điệu ru của bà, của mẹ sẽ được những thế hệ mai sau nâng niu, giữ gìn. Điệu ru tiếng hát của bà, của mẹ trong mỗi gia đình Việt Nam là dân ca, là tâm hồn dân tộc sẽ sống mãi đến muôn đời mai sau. Câu hỏi tu từ làm cho vần thơ trở nên thiết tha, lay động hồn người:
"Bà ru mẹ... mẹ ru con
Liệu mai sau các con càn nhớ chăng”.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 9 - Là năm cuối ở cấp trung học cơ sở, sắp phải bước vào một kì thi căng thẳng và sắp chia tay bạn bè, thầy cô và cả kì vọng của phụ huynh ngày càng lớn mang tên "Lên cấp 3". Thật là áp lực nhưng các em hãy cứ tự tin vào bản thân là sẻ vượt qua nhé!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK