Vào thời Vua Hùng Vương thứ 18, tôi là Mai An Tiêm được sinh ra trong một gia đình nghèo. Tôi được nhà vua rất mực yêu mến và còn gả cả con gái nuôi cho nữa. Vua rất yêu quý tôi nên thường ban cho tôi nhiều của ngon vật lạ.
Tất thẩy mọi người ai được nhận lộc vua ban đều nâng niu ca tụng, riêng tôi lại bảo rằng:
– Của mình làm ra mới quý, còn của biếu là của lo, của cho là của nợ!
Tôi vẫn chăm chỉ làm lụng, không hề có ý trông chờ vào bổng lộc vua ban.
Tất cả chỉ chờ có thế, bon quan ninh thần bèn đem câu nói của tôi tâu lên nhà vua. Nhà vua vô cùng tức giận và cho rằng chàng là một kẻ kiêu bạc vô ơn. Nhà vua giận lắm: “Đã thế để xem, nếu chỉ trông vào sức mình thì hắn có sống nổi không?”. Ngài sai quân lính bắt giữ tôi rồi đuổi cả gia đình chàng ra đảo hoang.
Cả gia đình tôi lênh đênh trên biển hết ngày này đến ngày khác. Cuối cùng, chúng tôi cũng cập bến lên một hòn đảo lạ. Vợ tôi khóc lóc kêu lên:
– Sao tôi khổ thế này? Biết vậy thì chúng ta không nên làm nhà vua tức giận!
– Trời đã sinh ra ta, sống chết là ở Trời và ở ta. Chỉ cần có đôi bàn tay này thì chúng ta sẽ không sợ chết đói đâu. – Tôi an ủi vợ.
Tình cờ một hôm, tôi phát hiện ra có một đàn chim từ phương Tây tới, chúng đậu trên bờ và đang ăn một loại hạt gì đó có màu đen láy. Tôi nghĩ thầm:“Hạt này chim ăn được thì chắc người cũng ăn được!”. Nghĩ vậy, tôi liền thu gom hết số hạt lại và đem gieo trồng dưới đất. Ngày ngày, tôi ra sức chăm bón cho ruộng vườn của mình. Chẳng bao lâu sau, ruộng vườn của tôi trở nên xanh tốt, um tùm. Cây nở hoa, kết thành trái to. Đến mùa thu hoạch, tôi cùng với vợ con đem hết số quả đã chín về nhà. Quả nào quả nấy đều có màu xanh thẫm, khi bổ quả ra, thì bên trong ruột lại có màu đỏ tươi, mọng nước và có cả hạt màu đen nữa. Khi ăn quả, thì lại thấy quả có vị ngon, ngọt, thơm mát. Một ngày kia, có một chiếc tàu gặp bão, bèn cập bến vào đảo để tránh bão. Mọi người lên bãi cát, thấy có rất nhiều quả lạ, ngon. Họ đua nhau đổi thực phẩm cho gia đình tôi. Rồi từ đó, tiếng đồn vang xa rằng có một giống quả rất ngon trên hòn đảo ấy. Các tàu buôn tấp nập ghé đến đổi lương thực, thực phẩm cho gia đình tôi để được nếm vị ngon của quả lạ. Nhờ đó mà gia đình bé nhỏ của tôi trở nên đầy đủ, cuộc sống đã sung túc đầy đủ hơn.
Vì chim đã mang hạt quả từ phương Tây tới nên tôi đặt tên cho thứ quả này là Tây Qua. Các thương lái Trung Quốc ăn thấy ngon, khen là “hẩu”, nên sau người ta gọi lái đi là trái Dưa Hấu. Đó chính là nguồn gốc của những trái dưa hấu thơm ngon mát lành ngày nay.
Mik mong đc câu trả lời hay nhất ạ. Mk cảm ơn
Vào thời Vua Hùng Vương thứ 18, tôi là Mai An Tiêm được sinh ra trong một gia đình nghèo. Tôi được nhà vua rất mực yêu mến và còn gả cả con gái nuôi cho nữa. Vua rất yêu quý tôi nên thường ban cho tôi nhiều của ngon vật lạ.
Tất thẩy mọi người ai được nhận lộc vua ban đều nâng niu ca tụng, riêng tôi lại bảo rằng:
– Của mình làm ra mới quý, còn của biếu là của lo, của cho là của nợ!
Tôi vẫn chăm chỉ làm lụng, không hề có ý trông chờ vào bổng lộc vua ban.
Tất cả chỉ chờ có thế, bon quan ninh thần bèn đem câu nói của tôi tâu lên nhà vua. Nhà vua vô cùng tức giận và cho rằng chàng là một kẻ kiêu bạc vô ơn. Nhà vua giận lắm: “Đã thế để xem, nếu chỉ trông vào sức mình thì hắn có sống nổi không?”. Ngài sai quân lính bắt giữ tôi rồi đuổi cả gia đình chàng ra đảo hoang.
Cả gia đình tôi lênh đênh trên biển hết ngày này đến ngày khác. Cuối cùng, chúng tôi cũng cập bến lên một hòn đảo lạ. Vợ tôi khóc lóc kêu lên:
– Sao tôi khổ thế này? Biết vậy thì chúng ta không nên làm nhà vua tức giận!
– Trời đã sinh ra ta, sống chết là ở Trời và ở ta. Chỉ cần có đôi bàn tay này thì chúng ta sẽ không sợ chết đói đâu. – Tôi an ủi vợ.
Tình cờ một hôm, tôi phát hiện ra có một đàn chim từ phương Tây tới, chúng đậu trên bờ và đang ăn một loại hạt gì đó có màu đen láy. Tôi nghĩ thầm:“Hạt này chim ăn được thì chắc người cũng ăn được!”. Nghĩ vậy, tôi liền thu gom hết số hạt lại và đem gieo trồng dưới đất. Ngày ngày, tôi ra sức chăm bón cho ruộng vườn của mình. Chẳng bao lâu sau, ruộng vườn của tôi trở nên xanh tốt, um tùm. Cây nở hoa, kết thành trái to. Đến mùa thu hoạch, tôi cùng với vợ con đem hết số quả đã chín về nhà. Quả nào quả nấy đều có màu xanh thẫm, khi bổ quả ra, thì bên trong ruột lại có màu đỏ tươi, mọng nước và có cả hạt màu đen nữa. Khi ăn quả, thì lại thấy quả có vị ngon, ngọt, thơm mát. Một ngày kia, có một chiếc tàu gặp bão, bèn cập bến vào đảo để tránh bão. Mọi người lên bãi cát, thấy có rất nhiều quả lạ, ngon. Họ đua nhau đổi thực phẩm cho gia đình tôi. Rồi từ đó, tiếng đồn vang xa rằng có một giống quả rất ngon trên hòn đảo ấy. Các tàu buôn tấp nập ghé đến đổi lương thực, thực phẩm cho gia đình tôi để được nếm vị ngon của quả lạ. Nhờ đó mà gia đình bé nhỏ của tôi trở nên đầy đủ, cuộc sống đã sung túc đầy đủ hơn.
Vì chim đã mang hạt quả từ phương Tây tới nên tôi đặt tên cho thứ quả này là Tây Qua. Các thương lái Trung Quốc ăn thấy ngon, khen là “hẩu”, nên sau người ta gọi lái đi là trái Dưa Hấu. Đó chính là nguồn gốc của những trái dưa hấu thơm ngon mát lành ngày nay.
Tiếng Việt, cũng gọi là tiếng Việt Nam Việt ngữ là ngôn ngữ của người Việt và là ngôn ngữ chính thức tại Việt Nam. Đây là tiếng mẹ đẻ của khoảng 85% dân cư Việt Nam cùng với hơn 4 triệu Việt kiều. Tiếng Việt còn là ngôn ngữ thứ hai của các dân tộc thiểu số tại Việt Nam và là ngôn ngữ dân tộc thiểu số tại Cộng hòa Séc.
Nguồn : Wikipedia - Bách khoa toàn thưLớp 5 - Là năm cuối cấp tiểu học, áp lực thi cử nhiều mà sắp phải xa trường lớp, thầy cô, ban bè thân quen. Đây là năm mà các em sẽ gặp nhiều khó khăn nhưng các em đừng lo nhé mọi chuyện sẽ tốt lên thôi !
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK