Qua bức tranh đã để lại cho em nhiều bài học đắt giá cũng như những cung bậc cảm xúc khác nhau.Khi nhìn vào bức tranh,đập vào mắt em là hình ảnh của một người cha đang cầm tay một người con và dắt tay nhau đi trên đường.Mà sau lưng là những tiếng cười vang của những đứa trẻ khác ,có lẽ cũng trạc tuổi người con đó.Những nét vẽ nhẹ nhàng mà sinh động đó,đã gợi lên cho em nhiều điều.Mà sau những điều đó,chính là thực trạng sống của chúng ta hiện nay ,là những cái sai lớn,sai trầm trọng của chúng ta khi nhìn và đối diện với người khác chỉ qua vẻ bề ngoài cũng nhiều thứ đắt giá khác nữa.
Trong bức tranh,có thể thấy đầu của cậu bé cúi xuống,đôi môi bặm lại,có vẽ như đang không vui vẻ, mà cũng đúng,đó có lẽ chính là tâm lý bình thường của một đứa trẻ,khi mà bị bạn cũng trang lứa cười nhạo .Và cả là bởi vì,...nó không hiểu,nó đang may mắn đến nhường nào.Và tiếng cười xung quanh nó,nhạt nhẽo và vô nghĩa đến nhường nào.Có lẽ rằng,tiếng cười đó,xuất phát từ chiếc quần đầy mảnh vá của cậu bé ấy.Cũng có lẽ rằng cậu bé ấy sinh ra trong một gia đình không giàu có,có lẽ cậu ấy đang gặp nhiều khó khăn,có lẽ chiếc quần của cậu bé sẽ không được mua mới khi nhue những đứa trẻ khác.Nhưng cậu bé thật ra là một đứa trẻ rất hạnh phúc và may mắn.Em tin rằng là như vậy,khi nhìn thấy những mảnh vá trên quần cậu bé cùng với những lỗ hỗng trên quần của cha cậu.Chỉ như vậy thôi thì cũng đã đủ để tưởng tượng ra cái tính yêu mà cha cậu giành cho cậu lớn đến nhường nào,yêu thương cậu biết bao nhiêu.
Mà qua đó lại phần nào khẳng định được cho em thấy,cậu kà một cậu bé rất hạnh phúc ,cậu có một người cha rất tuyệt vời,giàu tình cảm đến vô cùng.Thế nhueng,thật đáng tiếc rằng,tình cảm mà cha dành cho cậu trong thời điểm đó,cậu vẫn chưa nhận ra,mà có lẽ dù biết thì cậu cũng không hiểu được mình may mắn đến nhường nào.Cậu đau đáu với những tiếng cười của lũ bạn,cậu u uất khi nhìn chiếc quần đầy mảnh vá của mình.Cậu mải mê theo đuổi và chỉ nhìn vào cái thứ mà cậu không có,cái thứ mà những người khác có còn cậu thì không,mải mê xấu hổ với những tiếng cười râm ran đằng kia.Đến nỗi quên đi tất cả những may mắn của bản thân.chỉ thấy chính mình thấp bé và nhỏ nhoi trong xã hội,chỉ thấy trước mắt bản thân là cả một màn đêm u tối dù rằng người đang cầm tay cậu đó,cón một trái tin đỏ rực,có một ngọn lửa yêu thương dành trọn cho cậu,người mà đã hi sinh xả tuổi thanh xuân và dành trọn những thứ tốt đẹp nhất dành cho cậu.Và có lẽ mà qua đó,sẽ có nhiều người trong chúng ta,thấy đuoẹc hình bóng của mình qua cậu bé còn quá đỗi non dại đó.Thấy được sự ích kỷ,trẻ con của bản thân.Thấy được sự nhỏ nhoi và cả tính cha bao la đến tận chân trời ,hơn hẳn muôn vàn núi cao đó.Một người mà luôn yêu thương hết mình bạn.Một người tuy luôn lặng lẽ ,không quá phô trương nhưng trong trái tim của người đó vẫn luôn có ta,Người mà chấp nhận bao nhiêu nối đau đớn,gánh vác cả gia đình ta,cho ta cuộc sống ấm êm.
Đồng thời .qua bức tranh lại càng khẳng định thêm về cái cách mà chúng ts nhìn nhận vấn đề.Cái cách mà chúng ta đánh giá một sự việc chỉ qua vẻ bè ngoài ,cái cách nhìn không bao quát để vội đánh giá,chê bai,đã vội cười nhạo,đsx vội khinh bỉ.Mà không hiểu được bản chất của sự việc là gì
con người chúng ta,không thể nào chọn nơi kà chúng ta sẽ dinh ra,dẽ lớn lên.Không thể chọn hoàn cảnh mà ta muốn là .Nhưng chúng ta là những người quyết định số phận của chính mình.Buồn hay vui,sung sướng hay khổ đau là phụ thuộc vào những hành động vào hiện tại của chính ta ,nhueng không thể chỉ vì thế mà đánh giá sai vấn đề.Mà để cách nhìn về một mặt của mình bao trùm lên tất cả mà vội cười nhạo mà vội ùa theo số đông.Sống là phải hòa nhập nhưng cũng phải chắt lọc cũng phải học cách yêu thương .Sống là phải yêu thương,và cũng nên cho đi yêu thương để biết mình là ai và như thế nào.Sống cũng la phải biết đồng hành,phải biết thương cảm cũng đồng thời phải biết quan tâm,phải nhớ nhìn vào những thứ mình đã có mà trân trọng lấy nó.Đừng cho điều đó là hiển nhiên,vốn có ,thật ra chẳng có điều gì là hiển nhiên cả đâu,cũng chẳng có thứ gì là miễn phí,kể cả khi nó mang danh như vậy.Vậy nên,hãy trân trọng đi bạn nhé! Đừng để rồi khi đánh mất thì mới cảm thấy hối hận tột cùng và thay đổi nhé! Bởi cái thay đổi ấy,dù có đuoẹc chấp nhận hay không thì cũng đã muộn màng rồi....Đừng để ý quá nhiều vào người khác mà quên đi bản thân,quên đi những giá trị vốn có của mình bạn nhé ! ^^
Mình trình bày chi tiết ở trong hình!
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 9 - Là năm cuối ở cấp trung học cơ sở, sắp phải bước vào một kì thi căng thẳng và sắp chia tay bạn bè, thầy cô và cả kì vọng của phụ huynh ngày càng lớn mang tên "Lên cấp 3". Thật là áp lực nhưng các em hãy cứ tự tin vào bản thân là sẻ vượt qua nhé!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK