Trang chủ Ngữ văn Lớp 7 Viết bài biểu cảm về ông ngoại câu hỏi 180802...

Viết bài biểu cảm về ông ngoại câu hỏi 180802 - hoctapsgk.com

Câu hỏi :

Viết bài biểu cảm về ông ngoại

Lời giải 1 :

Dàn ý 

Mở bài

giới thiệu về ông ngoại  của em

thân bài

ông của em năm nay đã bao nhiêu tuổi? 

Ngoại hình của ông như thế nào?

Làn da,mái tóc,khuôn mặt,...

Tính cách của ông như thế nào?

Ông thường hay có thói quen gì?

Em và ông thường hay làm gì cùng nhau?

Những kỉ niệm của ông và em mà đến bây giờ em vẫn còn nhớ

Hình ảnh của ông trong tâm trí của em như thế nào

....

Kết bài

Nêu như suy nghĩ,tình cảm của em đối với ông

Mong muốn của em và những hành động em sẽ làm để khiến cho ông vuii lòng

bài làm tham khảo (tự làm)

Chắc có lẽ,ai trong chúng ta cũng luôn mong muốn mình có một người luôn luôn lắng nghe bản thân chúng ta tâm sự và đưa ra cho mình những lời dạy bảo chân thành,giàu kinh nghiệm để cho mình không bị lạc hướng và đưa ra những quyết định sai lầm.Và tôi cũng vậy và tôi cũng đang có một người như vậy luôn ở cạnh bên,đó là ông nội của tôi

Oong của tôi năm nay đã lớn tuổi rồi nhưng vẫn còn rất minh mẫn và vẫn luôn săn sóc và quan tâm đến tôi-một đứa chúa vừa hiếu động, ngốc ngếch mà lại chẳng thể nào ngồi ngaon ngoãn một chỗ được.Ông thương tôi lắm,tôi còn nhớ rõ,hồi còn bé,ba thường cõng sang nhà ông chơi.Lần nào ông cũng bế tôi rồi đưa cho tôi xem những thứ hay ho và giúp tôi học hỏi được thật nhiều điều mới lạ.Có lẽ cùng bởi vì ông của tôi là một chiến sĩ cách mạng nên ông rất hay kể cho tôi nghe về những con nguwoif thời xưa ấy,và cả cuộc chiến tranh tàn bạo đã lấy đi mạng người như cỏ rác.Ông kể cho tôi nhiều lắm,và có rất nhiều điều đến sách vở lihcj sử cũng chẳng thể nào miêu tả được như ông.Bây giờ,mỗi khi đến nhà ông,tôi vẫn sẽ ngồi nghe những câu chuyện lịch sử mà ông kể,nhưng không còn với thái độ cho có như trước kia nữa.Bởi vì tôi biết,ông của tôi đã từng vào sinh ra tử,đã từng nếm mùi bom đạn,chiến tranh và cảm nhận được cái cảm giác sắp mất đi cả mạng sống của mình.Bây giờ,đối với tôi,ông là một người anh hùng vĩ đại,một nguwoif kiên gan không sợ đạn súng mà vẫn lái máy bay chở đồng đội đi kháng chiến.Và ông thực sự là một người thấu hiểu tôi nhất và cũng là người luôn luôn dịu dàng và dạy dỗ tôi nhiều lẽ phải.Nhiều lúc,khi chú tâm nhìn ông kể chuyện,tôi có thể thấy rõ mồn một nhiều vết sẹo ,vết chai trên tay của ông.Chắc có lẽ,trước đây,ông đã phải chịu khổ rất nhiều,bởi vì ông sinh ra trong thời đại vẫn còn chiến tranh,thời địa mà bom súng nổ ra ở khắp nơi.Càng nghĩ tôi lại càng thấy thương ông bởi vì những vất vả,khó khăn của ông thật nhiều.

Ông của tôi là nguwoif rất thích cây cối,ông rất thích trồng những loiaj cây hoa có mùi thơm nhẹ nhàng mà lại lan rộng nơi nơi,ông thích ngồi ở trên chiếc bàn đá,vừa nhâm nhi ly trả vừa nghiên cứu nước cờ.Và mỗi khi tôi đến thì ông lại dạy cho tôi một chiêu đánh cờ mới mà ông nghiên cứu ra rồi cả hai ông cháu lại cũng nhau vừa nói chuyện vừa tâm sự với nhau cả một buổi lâu

Có đôi lúc,ông cũng cáu lên với tôi.Nhưng mỗi lần ông cáu,tô nào dám làm càn làm bậy nữa chỉ ngồi ở một góc khoanh tay lại nghe ông phân tích cái lợi ,cái hại rồi mắng cho tôi một trận nên thân thôi.Âý thế mà,vào những lúc đó,từ dâu trong thâm tâm của tôi lại cảm tháy rát vui và biết ơn ông.Bởi vì ông đã cho tôi tình yêu,và luôn quan tâm đến tôi,khuyên răn tôi nên nguwoif.

Tôi yêu ông của tôi lắm,người ông chính trực của tôi,người luôn dayj cho tôi lẽ phải,người mà dù cho chuyện gì xảy ra thì ông vẫn luôn bình tĩnh và giải quyết mọi thứ.Tôi yêu cái cách mà ong trân trọng từng sinh vật nhỏ bé xung quanh ông,cả cái cách mà ông cẩn thận cắt tỉa từng cây cảnh,chuẩn bị từng đồ vật nhỏ tặng cho tôi.Những món quà ấy,đối với người khác có thể là kkhoong có giá trị.Nhưng đối với tôi,đó lại là báu vật không thể nào mua bằng bất cứ thứ gì khác được

Oong của tôi là một người như vậy đấy.Là một nguwoif thiện lương và yêu thương ,giúp đỡ mọi người xung quanh.Tôi nhất định sẽ cố gắng học thật giỏi,nổ lực thật nhiều,để khiến cho ông của tôi vui lòng và tự hào về tôi.Cũng mong rằng,ông sẽ thật khỏe mạnh và tự do về những viêc mình làm.Hãy thật hạnh phúc,hãy cười thật nhiều ông nhé! Cháu tự hào về ông 

Thảo luận

Lời giải 2 :

Suốt những năm tháng tuổi thơ, ông đã thay ba mẹ chăm chút cho tôi từ bữa ăn giấc ngủ, lo lắng thức cả đêm khi tôi chẳng may bị ốm. Những lúc ấy, bất giác giật mình tỉnh giấc, nhìn dáng ông gầy gầy bên bếp lửa đang cặm cụi nấu cháo, tôi lại thấy thương ông vô cùng. Tôi lại nhớ mẹ tôi kể ngày xưa, bà tôi chẳng may bệnh mất sớm, ông đã vượt qua nỗi đau cứ ở vậy một mình gà trống nuôi con mà không đi thêm bước nữa.

Ông sợ mẹ và các cậu, dì tôi phải khổ hay thiếu thốn tình cảm nên đã dồn hết tình thương cho con cái, ông thương luôn phần của bà. Và bây giờ ông lại dành tình thương ấy cho lũ cháu chúng tôi, nhất là tôi. Thương là vậy nhưng ông không bao giờ nuông chiều, khi cần cũng rất nghiêm khắc. Tôi nhớ có một lần, ông có việc phải đi vắng, dặn tôi trông nhà cẩn thận. Nhưng tính tôi ham vui có bao giờ chịu ngồi yên một chỗ. Bởi vậy chơi đùa chán với con Mun tôi lại tha thẩn ra đến đầu ngõ lúc nào không hay. Rồi tôi bị lôi kéo đi với mấy anh lớn để xem chọi gà trong xóm mà quên mất lời ông dặn. Tôi đã không biết rằng lúc về chẳng thấy tôi, ông đã lo lắng như thế nào. Ông tất tả đi khắp các nhà để hỏi, ông sợ tôi mải chơi mà ngã xuống ao. Đến trưa nhìn thấy tôi đang mải mê xem chọi gà ông chạy đến ôm chầm lấy tôi vào lòng như sợ tôi biến mất. Rồi không hiểu sao ông phết vào mông tôi mấy cái rõ đau, và mắng tôi một trận, vì tội không nghe lời. Nhưng lúc ấy tôi giận ông lắm, từ bé đến giờ ông chưa một lần đánh tôi. Tôi không biết rằng việc tôi bỏ cơm và không nói chuyện với ông cả ngày hôm ấy đã làm ông khổ tâm như thế nào. Nhưng đêm hôm ấy ông bị sốt, ông ốm vì cả trưa nắng như đổ lửa ông đã đi tìm tôi. Tôi ào vào lòng ông khóc nức nở, khóc vì hối hận và thương ông vô cùng.

Tôi đã lớn lên từ tình thương của ông như thế. Ông đã dạy tôi làm một người sống có trách nhiệm, biết quan tâm và yêu thương người khác, không phải bằng những lời giáo huấn khô cứng mà bằng chính cách ông sống và đối xử vóti mọi người xung quanh mình. Những buổi chiều lon ton theo ông đi câu cá, hễ câu được nhiều cá to ông lại bảo tôi sang biếu hàng xóm, có gì vui buồn ông cũng sẵn sàng chia sẻ với mọi người. Ông đã khiến tôi hiểu rằng, mang lại niềm vui cho người khác cũng khiến mình vui và cuộc sống trở nên tốt dẹp như thế nào.

Khi tôi học hết lớp ba thì ba mẹ đón tôi lên ở hẳn trên thành phố. Ba mẹ muốn đưa ông lên ở cùng để chăm sóc lúc tuổi già. Nhưng ông muốn ở lại cùng bà con chòm xóm, ông bảo khi nào nhớ ông sẽ lên thăm vì nói là thành phố nhưng cũng chỉ mươi cây số. Còn tôi thì đã khóc hết nước mắt, tôi tìm mọi cách để được ở lại với ông dù biết là không thể. Bây giờ, cuộc sống của gia đình tôi khá giả hơn, nhưng tôi vẫn nhớ da diết những ngày sống cùng ông, nhớ con Mèo Mun của tôi, nhớ cái vị bát canh cua nấu rau đay ngọt lịm ăn với cà giòn tan mà ông tôi tự tay nấu, nhớ những đêm trăng nằm nghe ông kể chuyện ngày xửa ngày xưa,…

Bởi vậy tôi đã chờ mong bao nhiêu những ngày cuối tuần được về thăm ông. vẫn cái ngõ nhỏ quen thuộc rợp bóng ổi, bóng nhãn, và dưới giàn hoa thiên lí, tôi sẽ lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của ông với nụ cười hiền hậu đón tôi vào lòng và mắng yêu. “Linh cháu gái yêu” của ông đã lại về đấy!…”.

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 7

Lớp 7 - Năm thứ hai ở cấp trung học cơ sở, một cuồng quay mới lại đến vẫn bước tiếp trên đường đời học sinh. Học tập vẫn là nhiệm vụ chính!

Nguồn : ADMIN :))

Liên hệ hợp tác hoặc quảng cáo: gmail

Điều khoản dịch vụ

Copyright © 2021 HOCTAPSGK