Em là một đứa con hư. Lúc nào em cũng tự trách mình như vậy, mặc dù dã ba bốn năm nay em chưa bao giờ làm điều gì khiến cha mẹ phải phiền lòng. Thời gian trôi qua cũng đã khá lâu mà cái bài học đường đời đầu tiên của em vẫn không hề phai nhạt. Nó vẫn trở về khiến em luôn day dứt và nhói đau.
Ngày ấy em đang học lớp 3. Nhà chỉ có một mình nên em được cả cha và mẹ nuông chiều. Lũ bạn chơi cùng không đứa nào được sung sướng như em. Nhưng tất cả lại bắt đầu từ đó.
Sống cùng gia đình em còn có thêm bà nội. Trong nhà chỉ có bà là hay nhắc nhở những thói quen xấu của em. Nội nói: sáng dậy con phải thu dọn giường chiếu gọn gàng, chỗ nghỉ lúc nào cũng phải ngăn nắp. Đi học về hay lúc học bài xong, con nhớ cất gọn đồ dùng học tập. Con chớ mải chơi, phải chú ý vào việc học hành vì cả tương lai của mình ở đó...". Nhưng vốn tính ham chơi lại được bố mẹ nuông chiều, thú thật có nhiều lần em đã cãi lại bà. Mặc dù sau mỗi lần như vậy em lại thấy mình có lỗi, muốn xin lỗi bà nhưng không sao nói được.
Hôm ấy mới sáng sớm lũ bạn đã réo ầm ngoài cổng dù còn lâu mới đến giờ vào lớp. Nhà ở cách trường không quá xa, bố mẹ lại hay bận đi làm sớm nên hầu như hôm nào em cũng cùng lũ bạn tự đi đến lớp. Em khoác vội chiếc áo còn chưa kịp cài khuy đề chạy theo lũ bạn cốt để được đến trường đùa nghịch trước giờ vào lớp. Nhưng mới đến sân, bà đã gọi giật em trở lại:
Khánh à! Hôm nay trời sẽ mưa to đấy! Cháu đã mang theo áo mưa chưa?
Em giật mình nhưng không dừng lại, vừa chạy tung ra cổng, em còn cãi lại một câu:
Cháu không mang đâu! Cặp cháu hôm nay nặng lắm! Mưa thì mặc kệ mưa!
Không ngờ hôm ấy trời đổ mưa to thật. Tan buổi học, lũ bạn đã ra về hết tất cả còn trơ lại mình em. Lúc đó em nghĩ, bố mẹ thì đi làm đến tối mới về, còn bà thì lúc đi đã nhắc mình, mình còn cãi lại, bây giờ chắc chẳng ai đến đón mình về.
Nhưng chưa kịp hết băn khoăn thì em đã nhận thấy bóng ai thấp thoáng như bóng bà. Bà ra đón em về thật. Hôm đó hai bà cháu đội mưa về nhà dưới cái lạnh căm căm. Em không bị ướt nhưng bà bị mưa tạt ướt hết vì che cho em lúc gió to. Không ngờ đêm hôm đó nội em bị cảm lạnh. Đến sáng, nội đi.
Em đứng lặng trước bàn thờ nội một ngày liền không ăn không nói. Bố mẹ cứ nghĩ em đau xót vì bà đã ra đi nhưng bố mẹ em đâu biết em đang sám hối về những tội lỗi của mình. Bà ơi! Giờ đây cháu đã nhận ra tất cả những lầm lỗi của mình. Bây giờ cháu mới hiểu ý nghĩa những lời dạy dỗ của bà, mới hiểu sự lo lắng âm thầm của bà đối với cháu con. Nhưng bà ơi! Sẽ chẳng bao giờ cháu kịp nói lời xin lỗi với bà được nữa.
Các bạn ạ! Trong cuộc sống không ai là không có lỗi lầm. Nhất là ở tuổi như của chúng ta, những lỗi lầm sinh ra từ việc không nghe lời chẳng ít. Nhưng có những lỗi lầm kịp sửa, và còn có cơ hội để sửa sai, có những lỗi lầm sẽ theo ta day dứt suốt cuộc đời.
Từ ngày nội mất, tôi đã cố gắng rất nhiều nhưng không hiểu sao, vết gợn trong lòng về cái bài học đường đời đầu tiên lúc nào cũng quặn đau mỗi khi ai đó nhắc đến bà. Các bạn ạ! Chỉ vì một lần không nghe lời mà tôi đã mất đi người bà yêu quý. Nỗi đau ấy thật xót xa.
Câu chuyện tôi kể cho các bạn nghe hôm nay thật vô cùng xấu hổ. Nhưng tôi hy vọng rằng qua câu chuyện này, các bạn đừng bao giờ để rơi vào hoàn cảnh như tôi.
Đối với em, mẹ là người quan trọng nhất của cuộc đời. Mẹ như một người bạn thân thiết luôn bên cạnh em, cùng em chia sẻ những câu chuyện vui buồn trong cuộc sống. Tuy nhiên, em cũng đã có rất nhiều lần mắc sai lầm khiến mẹ buồn lòng, mỗi lần như vậy, em cảm thấy có lỗi vô cùng và luôn cố gắng sửa đổi để mẹ không phải lo lắng nhiều về em.
Em còn nhớ như in hồi ức về ngày hôm đó. Năm đó em mới học lớp 4. Một ngày với thời tiết tuyệt đẹp và ngày đó cũng là ngày diễn ra lễ hội lớn trên phố huyện, đó là một lễ hội rất lớn được tổ chức hàng năm và kéo dài hẳn 8 ngày. Mọi năm, em thường được mẹ đưa đi, năm nay cũng vậy, mẹ đã cho em đi chơi hội vào ngày mùng 6, ngày hôm đó quả thực rất vui. Lễ hội có rất nhiều hoạt động, mẹ cho em đi thăm quan, mua cho em rất nhiều đồ ăn và đồ chơi đẹp, em cảm thấy vui vô cùng.
Tuy nhiên, hai hôm sau, vào ngày hội chính, em lại được các bạn cùng lớp rủ tiếp đi chơi hội. Lúc đầu em cũng khá sốc khi nghe được lời đề nghị đó vì tôi cũng tự thấy rằng mình còn nhỏ, sao có thể đi chơi xa nhà như vậy mà không có người lớn đi cùng. Nhưng rồi tôi cũng nhanh hiểu rằng, các bạn ấy đều rất bạo dạn vì trong khi các bạn ấy biết đi xe, còn em lên lớp 6 rồi mà chưa biết đi xe đạp. Em ầm ừ nói rằng cần phải hỏi ý kiến mẹ, xem mẹ tôi có cho đi không thì em mới có thể đi. Khi đi học về em cũng hỏi ý kiến mẹ, dường như mẹ nghĩ em đùa, mẹ vừa cười vừa nói với em là tất nhiên không được rồi, sẽ rất nguy hiểm đó. Em dường như không chút để tâm đến lời mẹ nói. Sau đó, vì sự rủ rê của bạn bè mà em cũng cứ vô tư tự ý đi chơi mà không có sự đồng ý của mẹ cũng như mẹ không hề biết về điều này.
Và điều tệ hại đã xảy ra, em ngồi sau xe của một bạn khác, những đứa con nít rủ nhau đi chơi xa. Tại nơi lễ hội khách đến quá đông, chúng em còn tưởng chừng có lúc lạc nhau, may mắn thay chúng em cũng tập trung lại được với nhau.
Nhưng lại có một sự cố xảy ra, một bạn trong số chúng em khi ra về đã phát hiện ra xe đạp của mình bị mất, cũng vì là những người đi cùng, có liên quan, chúng em bắt buộc phải ở lại để kiểm tra. Đến tận tối muộn, mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết rõ ràng, chúng em càng thêm lo lắng. Nhưng quan trọng hơn, điều khiến cho chúng em lo lắng là nhất định ở nhà, bố mẹ chúng em hẳn đang rất lo lắng cho chúng em. Thật vậy, ở nhà, vì đã tối muộn, các phụ huynh cũng đang đi hỏi tìm chúng em khắp nơi. May sao có một bạn trong nhóm, đáng lẽ ra sẽ cũng đi chơi hội với chúng em nhưng nhà bạn ấy có việc đột xuất nên không đi được, bạn ấy nói chuyện với bố mẹ chúng em và cuối cùng nhờ đó, mọi người tìm thấy chúng em tại nơi lễ hội.
Em đã thấy có lỗi với mẹ rất nhiều vì những hành động dại dột của mình. Em cũng thấy mẹ dường như rất buồn, nhưng cũng không hề la mắng em, điều đó càng khiến em cảm thấy có lỗi hơn. Mẹ khuyên bảo em rất nhẹ nhang, phân tích cho em điều tệ hại của việc nói dối và không cần dẫn chứng đâu xa, đó chính là từ ngay sự việc vừa xảy ra với em. Mẹ nói mẹ không trách em vì những bồng bôt trẻ dại nhưng mẹ mong em có thể hiểu được điều này, coi đây là một bài học, biết rút kinh nghiệm để không mắc sai lầm tương tự nữa.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK