sẽ ngày trước, mùa xuân vốn khi là đề tài thân quen cùng trong thơ ca, là nguồn thi hứng dạt dào nhằm gia đình nghệ sỹ viết lách lên phần nhiều trang thơ đong đầy cảm xúc. Cũng lấy cảm nghĩ trường đoản cú mùa xuân, Thanh Hải đang viết lên bài bác thơ "mùa xuân nho nhỏ" . bài thơ bộc lộ cảm nghĩ của Author trước đợt xuân của bỗng nhiên đất nước và ước mơ đã mắt ý muốn có tác dụng 1 “mùa xuân nho nhỏ” hiến dâng mang đến đời. sáng tạo tía khổ thơ đầu của bài bác thơ đang với cho mang lại bạn phát âm cảm thấy về đợt xuân của tự nhiên và mùa xuân cả nước, bé gia đình.
bắt đầu bài thơ, khi là hình hình họa mùa xuân của thốt nhiên. tranh ảnh thiên nhiên được gợi mở bằng hình hình ảnh "dòng sông xanh "," bông hoa tím biếc" . đó là đều hình ảnh mùa xuân của tự dưng tươi đẹp, tràn đầy mức độ sống. ở kề bên hình hình họa bất chợt, bức tranh xuân còn có sự tạo nên của âm thanh tươi đẹp mắt, rộn ràng. giờ đồng hồ chim chiền chiện hót vang trời là âm thanh hứng khởi, náo nhiệt độ đánh tiếng xuân về. Đứng trước hốt nhiên tươi rất đẹp, trung khu trạng của tác giả vô cùng trân trọng, cảm thương . căn nhà thơ "đưa tay hứng", chiều chuộng, trân trọng của cả phần đông gì tươi rất đẹp của sự sinh sống. Author mê man trong mùa xuân của bất chợt, cả nước mang trung khu cầm cố mừng đón, trân trọng từng cuộc sống của đột nhiên.
từ đợt xuân của bỗng nhiên, khu đất trời, căn nhà thơ chuyển hẳn sang cảm thấy về đợt xuân của đất nước. đợt xuân của cả nước cũng như tươi trông đẹp hẳn, xuân dung nhan hơn vì chưng sống ấy có sự giúp bên của đầy đủ chúng ta lao động . bằng cảm giác dạt dào, căn nhà thơ đang liên quan đến những thành viên chiến sĩ ra trận cơ mà trên vai, trên lưng chúng ta gồm cành lá nghi trang. đầy đủ cành lá đó sở hữu lộc biếc, chồi non, có theo đợt xuân của tự dưng, cây cỏ. Bởi vậy, chúng ta lính Lúc ra màn, không chỉ gồm hành ngũ, bốn trang nhưng bọn họ còn mang đi theo sức sinh hoạt bao gồm cả dân tộc, với đi theo cả đợt xuân của đột nhiên, đất trời. không những nhắc đến đa số thành viên gia đình lính, mùa xuân ở thơ Thanh Hải còn gồm sự xuất hiện của hầu như gia đình công phu , đó khi là mọi bạn dân cày bên trên đồng ruộng. nhắc về phần đa người trong gia đình công sức là đề cập mang đến đa số người trong gia đình ươm mầm cho việc sinh hoạt, ươm hầu hết hạt lớp mầm non trên phần nhiều cánh đồng quê hương thơm. chủ yếu bọn họ sẽ công tích và tạo thành buộc phải mức độ nghỉ ngơi của mùa xuân ngẫu nhiên, cả nước. bằng 1 trung ương hồn tinh tướng, căn nhà thơ nhận ra "tất cả như hối hả/ tất cả như xôn sao ". mức độ sinh hoạt của cả nước, của dân tộc bản địa, cũng đã được tạo ra phải từ sự hối hận hả, náo nức của chúng ta thế súng, tổ ấm ra đồng. cũng như tự trên đây, nhà thơ xuôi bề dài định kỳ sử để nghĩ tới một đất nước bốn ngàn năm văn hiến chậm đời, 1 đất nước nhưng mà nhà thơ tín nhiệm rằng chúng đang cũng như bởi vì sao sáng rực, vụt bay bên trên khung trời mênh mông. tất cả điều đấy vẫn có tác dụng nổi bật lên xúc cảm hạt đậu phộng quan liêu, tín nhiệm, sự ngợi ca sức sinh hoạt quê hương thơm đất nước, dân tộc Khi đợt xuân về của tác giả.
với ba khổ thơ, tác giả đã vẽ ra trước mắt người phát âm đợt xuân của thốt nhiên, cả nước đầy tươi đẹp nhất, xốn xang . bài xích thơ "mùa xuân nho nhỏ" là ba tiếng đáy khẩn thiết yêu dấu và gắn bó sở hữu đất nước, sở hữu cuộc đời, trình bày nguyện ước thực lòng của ngôi nhà thơ được góp sức mang đến đất nước, góp một “mùa xuân nho nhỏ” của các bạn vào mùa xuân to của dân tộc.
bao gồm thể kể, bố khổ thơ đầu của bài "mùa xuân nho nhoe" khi là tía khổ thơ tốt với nhiều chân thành và ý nghĩa. với bố khổ thơ đầu, tác giả sẽ sở hữu đến mang lại gia đình bạn phát âm cảm giác cực kỳ kỹ càng về đợt xuân của thốt nhiên, khu đất trời. Qua ấy, thức dậy tình yêu tự dưng cũng như ý thức mệnh lệnh, ước ý muốn hiến đâng 1 phần cần lao bé xíu của chúng ta đóng góp phần có tác dụng ranh ma bổ xung mùa xuân của tự dưng, đất nước.
Mùa xuân, đó có thế gọi là một khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong năm. Nói đến mùa xuân là ta dường như đang nói đến lòng yêu đời đang cuồn cuộn chảy và những mơ ước cháy bỏng của con người trong cuộc sống. Có lẽ chính vì vậy mà từ lâu mùa xuân đã trở thành một đề tài quen thuộc của các nhà thơ. Viết về mùa xuân, thì mỗi thi nhân đều có được những vần thơ thật hay, thật đặc trưng và nhất là đều mang được tính độc đáo riêng của mình, ở đây, ta chỉ nói về hình ảnh của mùa xuân trong bài thơ quen thuộc "Mùa xuân nho nhỏ'' của nhà thơ Thanh Hải.
Mở đầu bài thơ, tác giả đã phác họa lên một bức tranh mùa xuân trước mắt chúng ta giữa khung cảnh thiên nhiên và đất trời, vũ trụ:
Mọc giữa dòng sông xanh
Một bông hoa tím biếc
Ơi! Con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời...
Khung cảnh mùa xuân dần dần được hiện ra với một vẻ đẹp thật bình dị, đơn sơ nhưng cũng không kém phần nên thơ và sâu sắc. Ở đây, mùa xuân của Thanh Hải đến với ta không rực rỡ kiêu sa với cánh đào Hà Nội, với những nụ mai vàng đang phô trương sắc thắm, mà chỉ đơn giản là một bông hoa tím đang mọc lên giữa dòng sông nước xanh như lọc. Cánh hoa nghiêng mình xuống mặt nước tựa như gương ấy để nổi bật lên trên một khung trời được in bóng dưới lòng sông, với màu sắc thật nhẹ, thật hài hòa mà cũng rất dễ thương, Thanh Hải đã tạo nên cho bức tranh mùa xuân của mình một nét gì đó vô cùng độc đáo. Và bức tranh ấy lại càng được đẹp hơn, có "hồn" khi cái màu tím kia được nhà thơ tô đậm lên thành "tím biếc". Gam màu ấy đã được tô vẽ vào bức tranh thật khéo léo, tài tình, làm cho người đọc chúng ta có thể hình dung ra ngay trước mắt cả một bông hoa tím biếc, thật nhỏ, thật xinh, nhưng dường như cũng có đủ khả năng để nhuộm tím cả bầu trời, cả không gian mùa xuân đang căng tràn sức sống. Cái màu tím ấy lan ra, chơi vơi, và khẽ lay động theo những ngọn gió xuân đang thổi lên từ lòng sông xanh mát rượi. Cảnh vật mùa xuân trong bài thơ có lẽ cũng bình dị, giản đơn, và thâm trầm, tĩnh lặng như vùng đất miền Trung quê hương tác giả. Xứ Huế vốn nổi tiếng mộng mơ với núi Ngự sông Hương, với những điệu hò mái nhì mái đẩy, giờ lại càng thêm xinh đẹp dưới ngòi bút tô vẽ của nhà thơ...
Bức tranh thiên nhiên kia nãy giờ đang tĩnh lặng như chất chứa suy tư, chợt sinh động và "sống" hẳn lên vì một nét đâm ngang của cánh chim chiền chiện:
Ơi! Con chim chiền chiên
Hót chi mà vang trời
Từng giọt long lanh rơi
Tôi đưa tay tôi hứng!
Bức tranh ấy giờ đây chợt đẹp hẳn lên và cũng độc đáo hơn vì có sự pha trộn giữa hai sắc màu: hài hoa (xanh, tím) và lung linh rực rỡ (long lanh). Câu thơ giờ cũng mang một nét gì đó lạ lùng chừng như là vô lí; con chim chiền chiện mà lại hót đến vang cả trời! Thực ra, khoảng trời ấy chính là khoảng không gian của riêng tác giả, trong tim tác giả, vì vậy mà chỉ có một mình tác giả mới cảm nhận được và nghe thấy được mà thôi. Tâm hồn nhà thơ nhỏ bé trước đất trời, chính vì vậy mà tất cả mọi cảnh của tâm hồn ấy cũng trở nên nhỏ xinh và dễ thương đến lạ: con chim nhỏ của mùa xuân nhỏ trong một khoảng không gian nhỏ. Nhưng chính cái "nhỏ" ấy đã phần nào tạo nên được nét độc đáo riêng trong thế đối lập của câu thơ. Tâm hồn ấy, trái tim ấy tuy nhỏ nhưng chỉ chính nó mới cảm nhận được hết mùa xuân của đất trời và vũ trụ thiên nhiên... Và giờ đây tiếng chim lại vang lên, tiếng chim quen thuộc của đồng quê dân dã:
Ồ!tiếng hát vui say
Con chim chiền chiện
Trên đồng lúa chiêm
Xuân chao mình bay liệng...
Tố Hữu
Say mê với tiếng chim, trước mắt nhà thơ dường như xuất hiện những giọt long lanh đang nhẹ nhàng rơi xuống:
"Từng giọt long lanh rơi, Tôi đưa tay tôi hứng!".
"Từng giọt long lanh"... giọt gì? Giọt nắng, giọt sương, giọt hạnh phúc, hay là giọt xuân đang êm đềm rơi xuống từ cánh chim chiền chiện nhỏ đang tung mình bay lượn để ban phát mùa xuân đến cho mọi người? Nhưng chính xác hơn nhất có lẽ là giọt tiếng chim, giọt tiếng chim mà chỉ có một mình tác giả cảm nhận được, và "trông thấy" được! Nhìn được những vật mà mắt thường không thấy có lẽ do Thanh Hải đang nhìn bằng con mắt của một nhà thơ. Tiếng chim thì nghe, nhưng ở đây tác giả lại nhìn. Hiện tượng chuyến đổi cảm giác này lẽ ra chỉ có được ở những người say. Câu thơ đang vô lí giờ lại bỗng nhiên hợp lí. Quả thật Thanh Hải đang say, ông say trước khung cảnh thiên nhiên vào mùa xuân thật xinh tươi, đẹp đẽ, say vì nàng chúa xuân quá diễm lễ, yêu kiều. Và từ đó trân trọng, thật nhẹ nhàng, tác giả đã đưa tay ra hứng để đón lấy những điều may mắn, cái tốt đẹp và cái "lộc" của mùa xuân đã ban tặng cho tâm hồn của mỗi con người, và đặc biệt là cho tác giả.
Càng đọc thơ Thanh Hải, ta càng thêm cảm thấy thú vị và say sưa. Nhất là sau khi đọc "Mùa xuân nho nhỏ", ta như thấy được cả men rượu của mùa xuân đang lan tỏa vào đất trời, hòa vào trong lòng mùa xuân và trong lòng người đọc. Đây quả thật đúng là mùa một "mùa xuân nho nhỏ" mà Thanh Hải đã dâng tặng cho đời. Nếu chúng ta biết rằng Thanh Hải viết bài thơ này khi ông đang nằm trên giường bệnh, ông viết không phải vào dịp xuân... và chỉ ít tháng thôi ông đã ra đi mãi mãi... dù sao, bông hoa tím biếc chung với đời, dòng sông xanh biếc của hi vọng, của niềm tin với đời vẫn là hình ảnh nhỏ nhẹ nói với ta bao điều...
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 9 - Là năm cuối ở cấp trung học cơ sở, sắp phải bước vào một kì thi căng thẳng và sắp chia tay bạn bè, thầy cô và cả kì vọng của phụ huynh ngày càng lớn mang tên "Lên cấp 3". Thật là áp lực nhưng các em hãy cứ tự tin vào bản thân là sẻ vượt qua nhé!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK