Trải nghiệm : lúc đc mẹ cho uống thuốc ( bài sẵn ạ )
Bài làm:
Mỗi người chúng ta sinh ra trên đời này đều có mẹ. Mẹ là người đã dưỡng dục sinh thành đến khi chúng ta lớn lên, soi sáng từng bước đi của con từ lúc chào đời đến lúc trưởng thành. Mẹ là một người đặc biệt trong cuộc đời. Có lẽ ai cũng yêu thương mẹ nhất trên đời. Tôi cũng vậy. Thế mà, có 1 lần tôi lại hiểu nhầm mẹ, làm sao mà tôi có thể quên được chuyện ấy đây ?
Sự hiểu nhầm ấy vào 1 buổi đêm tôi bị ốm.
Lúc tôi ăn cháo xong, mẹ tôi đưa thuốc cho tôi uống. Nhìn những viên thuốc đắng đó, tôi nổi cáu và hất tung những viên thuốc xuống dưới đất. Mẹ tôi ko những không mắng tôi 1 câu nào mà cặm cụi cúi xuống nhặt. Khi mẹ cúi xuống, tôi bất chợt nhận ra những sợi tóc đã phai màu của mẹ. Đôi tay dịu dàng của mẹ năm xưa giờ đã trở lên khô khan, gầy còm. Quanh đôi mắt mẹ cũng đã xuất hiện thêm nhiều vất nhăn, tôi tự hỏi mình : "mẹ ơi, mẹ đã già từ khi nào vậy ?". Tôi cũng tự trách mình vì trong buổi đêm thu lạnh lẽo không bóng người, mẹ đã phải lặn lội đi mua thuốc cho tôi. Thế mà, chỉ 1 hành động thôi, mọi công sức của mẹ coi như đổ xuống sông, xuống biển. Lúc ấy, tôi chỉ muốn hét thật to, to đến tận đáy lòng nhưng không được. Tôi bùi ngùi khóc xuất đêm hôm ấy. Tôi nói với mẹ : "Mẹ để con nhặt lên cho mẹ, con sẽ uống". Mẹ mừng rỡ vì tôi đã thấu hiểu được tầm lòng của mẹ. Tôi từ từ nhặt thuốc lên và uống.
Đến hôm sau, tôi đã khỏi, nhưng bù lại, mẹ lại bị ốm vì đã chăm sóc cho tôi cả đêm hôm ấy. Nghĩ lại, tôi thấy đó là 1 đêm vô cùng ý nghĩa, nó được bao bọc bởi tình yêu thương ấm áp của mẹ. Tôi chỉ muốn nói với mẹ rằng :"Mẹ ơi! con muốn mãi được làm con của mẹ, tình cảm con dành cho mẹ cũng giống như tình cảm mẹ dành cho con, con cảm ơn mẹ nhiều lắm !"Mẹ tôi rất mừng vì biết tôi đã lớn khôn và hiểu mọi chuyện.
Tôi có một trải nghiệm vô cùng đáng nhớ mà tôi sẽ không bao giờ quên.
Tôi còn nhớ,năm đó tôi học lớp 1.Sau kì nghỉ hè bố đã dạy tôi cách đi xe đạp.Tôi rất háo hức những cũng lo sợ.Sáng chủ nhật,bố đã chuẩn bị cho tôi một chiếc xe đạp màu hồng,trông rất ưa nhìn và đẹp mắt.Mới bắt đầu bố chỉ cho tôi tập ở sân nhà mà thôi.Nhưng đi xe này rất khó,tôi không giữ được thăng bằng liền ngã ngay.Tôi thử lại vài lần những vẫn không đi được.Chỉ vài lần không đi được mà tôi đã từ bỏ.Bố tôi khuyên:Con phải cố gắng không đc từ bỏ.Dù đó là những việc làm nhỏ nhất.Hãy cố gắng,kiên trì sẽ làm được con ạ!”.Nghe vậy tôi liền cố gắng tập luyện.Ngày nào cũng dành ra một chút thời gian để tập.Dần dần sau 1 tháng tôi đã biêt đi.Mặc dù trong quá trình tập luyện tôi bị ngã rất nhiêu lần.Nhưng vì lời khuyên của bố tôi đã cố gắng
Qua trải nghiệm này tôi rút ra đc bài học: Không được từ bỏ giữa chừng cho dù đó là việc nhỏ nhặt nhất.Phải kiên trì,cố gắng mới có kết quả cao.Tôi thấy yêu bố lắm! Vì bố đã cho tôi 1 bài học hay như vậy.
xin hn cho nhóm
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK