Hai tháng nghỉ hè đã đến, cuối cùng tôi cũng được trở lại quê hương yêu dấu, cứ nghĩ đến dịp được trở lại quê ngoại, lòng tôi lại vô cùng xao xuyến. Chắc chắn rằng chuyến đi về thăm quê này tôi sẽ có nhiều kỉ niệm đẹp và cảm thấy yêu quê hương mình nhiều hơn.
Mọi thứ ở thành phố dần làm cuộc sống tôi thêm nhàm chán: mọi người ở đó dường như lúc nào cũng bận rộn vào công việc, không quan tâm nhiều đến con cái… Chính vì vậy mà tôi luôn mong muốn được trở về quê ngoại của mình. Cuối cùng tôi cũng được đặt chân trên đất mẹ thân thương. Quê ngoại tôi vẫn mang một vẻ đẹp đặc biệt nhưng lúc này có phần hơi khác đó là đoạn đường đất ngày nào tôi cùng lũ bạn rủ nhau nghịch bẩn giờ đã đang được thi công sửa sang lại. Quê tôi lúc này có thêm nhiều nhà cao tầng hơn chứng tỏ đời sống con người ở nơi đây đang dần được nâng cao. Tôi cảm nhận được đầu tiên là không khí trong trẻo mang hương thơm dịu nhẹ của lúa chín làm tôi sực nhớ ra là sắp đến vụ thu hoạch. Lũy tre làng là nơi vui chơi của tuổi thơ, những cây chuyền, đánh chắc, những cánh diều,… tất cả mọi thứ đều ùa về trong tâm trí tôi. Xa xa trước mắt tôi là những chú trâu đang thung thăng gặm cỏ. Mọi thứ nơi đây luôn khiến cho tâm hồn tôi cảm thấy thư thái nhất. Tôi nghĩ rằng hai tháng nghỉ hè này mày sẽ có rất nhiều ý nghĩa.
Về đến nhà, ông bà ngoại đã chuẩn bị mọi thứ để chào đón tôi. Tôi ôm chầm lấy ông bà và hình như lâu lắm rồi tôi chưa cảm nhận được sự ấm áp thân thương này. Mọi sự áp lực và mệt mỏi đối với tôi bây giờ đều như tan biến, tất cả được thay bằng sự sảng khoái, thưu thái đến lạ thường. Tôi thật sự rất nhớ ông bà ngoại và có lẽ ông bà cũng vậy. Tôi kể cho ông bà nghe những gì tôi đã làm, những gì tôi đã học tập được khi ở thành phố, tôi còn lấy ra rất nhiều bài kiểm tra đạt điểm cao để cho ông bà xem. Đối với tôi thành phố luôn là một nơi xô bồ, không được bình yên như ở quê ngoại.
Mấy đứa bạn trong xóm kéo tôi ra ngoài chơi, chúng tôi trèo lên cây hái quả ăn, lâu lắm rồi tôi mới lại được trèo cây và tận hưởng lại cảm giác tuổi thơ. Tôi kể cho chúng tôi nghe về cuộc sống của mình trên thành phố. Rồi lũ bạn rủ tôi ra ngoài đồng chơi, chúng tặng cho tôi một món quà, đó là một rổ khoai lang nướng, món này trên thành phố tôi đã ăn rất nhiều nhưng khi ở đây tôi cảm nhận được một hương vị khác mà không đâu có được, đó là tình cảm của các bạn dành cho tôi. Món quà này được thực hiện bởi các đầu bếp nhí không chuyên nghiệp cho lắm nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng ngon và đáng trân trọng. Hoàng hôn dần buông xuống, những tia nắng yếu ớt nhuộm màu đỏ hồng chiếu và mặt ao lung linh huyền ảo, chúng tôi nằm dài trên đám cỏ nước nhìn những đám mây trôi bồng bềnh, góc thì trong xanh, góc thì hồng đỏ trông thật đẹp mắt! Chim chóc hót líu lo, có đàn thì chao liệng trên bầu trời có đàn thì sải cánh bay nhanh như sợ trời sắp tối. Gió từ đâu thổi về mát rượi cả cánh đồng, lũ trẻ chúng tôi mỗi đứa một chiếc sáo diều thả trên con đê. Có lẽ đã rất lâu rồi tôi mới có được một ngày thảnh thơi và đáng nhớ đến như thế!
Buổi tối, sau khi đã ăn cơm xong, cả nhà quây quần bên nhau kể chuyện vừa ngắm nhìn sao trăng trên trời. Bà lại kể cho tôi nghe những câu chuyện ngày xưa. Giọng bà trầm ấm, nghe sao mà da diết, bà kể cho chúng tôi nghe về những năm tháng chiến tranh, những năm tháng hào hùng của dân tộc, bà kể những chiến tích của các vị anh hùng, những sự hi sinh mất mát để đổi lại được cuộc sống yên bình như ngày hôm nay. Cả nhà tôi tâm sự cho đến tận khuya rồi mới đi ngủ. Tôi nằm bên cạnh bà, cảm thấy thật yên bình, mùi hoa đồng nội thêm cả chút hương vị lúa chín khiến tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Ngày qua ngày, tôi cứ quay theo kế hoạch của lũ trẻ, khi thì ra đồng bắt tôm tép, khi thì ra đê chơi, lúc thì lại quậy phá người lớn… Thế rồi kì nghỉ qua đi, chúng tôi sẽ không thể chơi với nhau thỏa thích như vậy nữa, tôi sẽ lại phải lên thành phố nhưng tôi sẽ luôn coi đây là một chuyến phiêu lưu mà tôi luôn nhớ mãi.
xin hn cho nhóm
Cứ vào dịp hè mỗi năm một lần, tôi lại cùng gia đình trở về thăm quê hương, là nơi cha tôi sinh ra và lớn lên. Tôi rất thích được trở về đấy, nó bình yên đến lạ. Đó là miền đất Bình Thuận, nơi ấy có sa mạc cát trắng rộng lớn, có biển cả mênh mông, có ruộng lúa cờ bay thẳng cánh,.. Và nơi đó có nội tôi, có người thân của cha má tôi, có người dân Bình Thuận chất phác thật thà. Lần ấy, lúc tôi lên 12 tuổi, mới được trở về quê nội lần đầu tiên, cũng là lần tôi có nhiều kỉ niệm đangs nhớ nhất của mình. Vừa đặt chân đến vùng đất Bình Thuận ấy, tôi đã được hàng xóm xung quanh, cô dì chú bác, hỏi han nhiệt tình, chắc có lẽ do đây là lần đầu tiên tôi trở về đây. Ai cũng vui vẻ, chân chất, bình dị. Năm ấy tôi cũng đã tìm được người bạn tri kỉ cho đến bây giờ, đó là Đăng, thằng cu cậu dẫn dắt tôi đi khám phá những điều tôi chưa biết ở một nơi xa lạ ấy. Cứ mỗi buổi sáng thức giấc tôi lại nghe được tiếng chim kêu ríu rít, cái nắng gay gắt của Bình Thuận đã đánh thức tôi. Tôi được Đăng dẫn ra ruộng chơi, là cánh đồng với màu xanh lá mạ bạt ngàn, là nói có cánh cò bay dập dờn, bình yên đến lạ. Chúng tôi và cùng các bạn nữa trong xóm cùng đi mò cua, bắt ốc, đặt biệt là ốc bu, ở đây rất nhiều. Xế Chiều chúng tôi lại rủ nhau ra biển Phan Rí để đá banh, cũng là lần đầu tiên tôi thấy biển Bình Thuận, mặc dù không có gì khác lạ so với biển nơi khác, nhưng đây là vùng trời là nơi chôn rau cắt rốn của gia đình nội tôi, trong đó có cha tôi. Chúng tôi nô đùa, vui chơi thỏa sức với tuổi còn nhỏ có lẽ đươjc kết bạn đươkc bắt gặp những điều mới là thứ mà tôi thấy thích và hứng thú nhất. Ngồi lại chúng tôi cùng nhau ngắm hoàng hôn dần buông xuống, màu đỏ rực của bầu trời thật là một khung cảnh đẹptráng lệ huy hoàng. Tôi nhắm mắt và cảm nhận điều tuyệt với ấy. Đến tối chúng tôi đươjc nội tôi chiêu đãi món nướng khoai và bắp, thật tuyệt đúng không, tôi cũng thấy vậy. Cảm giác cùng nhau sum vầy bên bếp lửa nhỏ , bên những củ khoai thơm nức mũi, bên gia đình, bạn bè. Thật là một điều khó quên trong kí ức của tôi. Trở về thành phố nhộn nhịp, tôi lại phải bât đầu để theo kịp nhịp sống nơi đây, ồn ào, náo nức, sôi động là hình ảnh traia ngược với quê hương tôi. Sự yên bình, lãng mạng, tôi ước thời gian có thể dừng lại ngay thời điểm ấy. Nói vậy chứ ai trong chúng ta cũng luôn nhớ về quê hương của mình mà đúng không.được sinh ra và gắn bó với nó thật hay biết bao nhiêu. Hè năm nay chắc chắc tôi lại trở về đấy, vì sao ư? Vì tôi yêu mảnh đất, yêu con người, yêu quê hương của mình. Tôi yêu những điều chân chất mà bình dị ấy.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 8 - Năm thứ ba ở cấp trung học cơ sở, học tập bắt đầu nặng dần, sang năm lại là năm cuối cấp áp lực lớn dần nhưng các em vẫn phải chú ý sức khỏe nhé!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK