Ngày anh về cả nhà em cứ nhộn nhịp hẳn lên. Bố chạy đi báo tin cho các bác họ hàng. Mẹ thì luông cuống đi chợ nấu cơm, dọn dẹp. Em cũng vui mừng hết sức vì sắp được gặp người anh mà mình yêu quý. Mười giờ sáng anh về tới ngõ. Như có linh tính, mẹ em vừa nghe tiếng dép đã vội chạy ngay ra ngõ. Hai hàng nước mắt sung sướng hạnh phúc tuôn trào trên gò má đã sạm vì vất vả lam lũ. Mẹ ôm chầm lấy anh trong vòng tay gầy guộc. Anh cũng ôm chặt lấy mẹ. Rồi mẹ lau vội nước mắt, vừa cười vừa dắt tay anh vào chào hỏi mọi người. Ông cháu, cha con gặp nhau tay bắt mặt mừng, hồ hởi và hân hoan. Anh vào nhà rồi em mới nhìn thấy anh kĩ hơn. Anh thay đổi nhiều so với trước. Nom anh trông khỏe mạnh, tráng kiện hơn lúc ở nhà rất nhiều. Dáng người anh vạm vỡ, bộ ngực nở nang cân đôi, tay chân rắn chắc. Anh mặc trên người chiếc áo lính thuỷ màu trắng tinh, cổ có vạt sang hai bên, ở giữa thắt nút bằng hai đoạn vải màu thiên thanh, được sơ vin ngay ngắn trong chiếc quần vải màu xanh da trời. Trên đầu anh đội chiếc mũ bằng vải mềm như của các chú công an nhưng màu trắng đai xanh. Dưới chân là đôi giày vải bạt màu xanh cỏ ủa. Đặt chiếc ba lô xuống phản, anh ngồi trò chuyện, hỏi han mọi người. Vừa cười nói anh vừa lôi từ trong ba lô ra bao nhiêu là quà từ Trường Sa Trong đám cá mực là một con búp bê vừa to vừa đẹp anh dành cho em. Sung sướng, em sà vào lòng anh nũng nịu. Nhìn gần, em thấy rõ nước da anh đã chuyến sang màu bánh mật bởi nắng gió biển khơi. Bàn tay anh xoa đầu em thô ráp và chai cứng. Nhưng đôi mắt anh vần sáng long lanh, không chút thay đổi. Giọng nói trầm ấm hơn và nghe rất đàn ông. Khó khăn và thử thách nơi đảo xa đã rèn luyện anh trở thành một người đàn ông mạnh mẽ và rắn rỏi. Thời gian năm ngày trôi qua nhanh như thoi đưa. Cuối cùng cũng đã đến ngày anh lên đường trở lại đơn vị. Mọi người trong gia đình ai cũng rất buồn và lưu luyến. Em và mẹ thì ôm nhau khóc rưng rức. Anh cố nén cảm xúc động viên mẹ, vỗ về an ủi em. Trước lúc lên đường anh còn dặn: “bé út ở nhà ngoan, học giỏi. Anh không có nhà phải biết chăm sóc giúp đỡ cha mẹ. Khi nào về anh lại cho quà.” Những lời nói của anh em luôn ghi nhớ và chắc chắn em sẽ làm được và làm tốt.
2/Chào các bạn. Tôi là túi ni – lông. Tên tôi chắc bạn nào chả biết. Tôi vẫn có trên tay các bạn trong những buổi sáng đến trường: Này là túi xôi sáng, túi bỏng rang hay túi gì khác nữa. Tôi đấy. Túi ni – lông đấy! Nhưng tôi hận các bạn! Tôi Xin kể câu chuyện buồn của tôi!
Tôi được sinh ra từ các lò nhựa thủ công hay từ một công ty lớn nào cũng chẳng biết. Tôi chỉ biết rằng từ lúc sinh ra, tôi được vận chuyển tới mọi nơi trên khắp chợ quê hay siêu thị. Mới ra lò, tôi xinh đẹp lắm, đủ màu sắc. Anh em chúng tôi đủ kích cỡ to nhỏ, hình thù khác nhau. Xinh ơi là xinh! Chúng tôi còn được in hoa văn trên áo. Chúng tôi mặc đủ lọa áo màu xanh đỏ tím vàng. Chúng tôi dịu dàng mỏng tang. Nên các bạn cứ gọi ví tôi: mỏng tang như tờ giấy bóng. Tôi mềm mại dịu dàng trong tay nhưng bà nội trợ những cô bán hàng. Tôi hãnh diện lắm! Vì tôi đã giúp ích cho đời nhiều vô cùng. Này nhé. Xôi các bạn ăn sáng, để cho xôi mềm và sạch có tôi bao bọc. Quyển vở bạn học để cho sạch có tôi bọc cho đỡ mực dây. Tay mẹ bạn đỡ dơ và tanh khi nhặt tôm có tôi bao quanh. Chả sợ tanh gì cả. Mẹ bạn đi chợ chẳng phải cầm làn, cầm túi, mua bất kì cái gì là người bán hàng lại lấy tôi ra để tôi bao bọc cho thứ đó. Về đến nhà: mẹ mua bao nhiêu hàng thì có bấy nhiêu túi. Thích không. Chẳng bù cho ngày xưa các cụ ta: Mua tí cá phải chằm trong mo cau. Mua tí mắm tôm thì gói vào lá chuối khô. Mua tí thịt phải gói trong giấy báo. Đấy bạn ngồi sau xe mẹ sau những buổi tan trường: Hãy nhìn quanh. Bạn có thấy tôi có mặt mọi nơi không? Tôi treo lủng lẳng những gói hàng trong tay cô gái trẻ. Tôi treo bên hông xe máy, trên móc treo của xe đạp. Ngẩng mặt lên cao, bạn còn thấy tôi bị xé ra từng mảnh để khâu thành cánh diều bay lơ lửng trên bầu trời. Qua cánh đồng rộng, cứ trắng đồng nhờ có tôi vì bà con nông dân dùng tôi che rét cho mạ. Qua vườn ổi. Tôi treo lủng lẳng trên cành để bọc những quả ổi non cho đỡ ruồi châm. Vậy tôi có ích lắm chứ!
Nhưng tôi hận các bạn lắm! Các bạn vô tâm lắm. Dùng tôi xong các bạn xé tôi, cắt tôi, ném tôi khắp nơi. Tôi bị bẹp nhép dưới chân các bạn. Tôi vứt vô tội vạ ngay ở cả trong chùa, trong đền, trong nhà văn hóa. Tôi bị ném tứ tung khắp chợ quê. Tôi trắng xóa trên những bãi cỏ xanh trong sân vận động sau một trận đấu bóng đá giao hữu. Mưa xuống. Tôi trôi lềnh bềnh khắp nơi. Gió nổi. Tôi bị gió cuốn đi tứ tung. Mắc cả vào dây điện cao thế, treo trên nóc nhà cao tầng nguy nga. Tôi bị đày trong nắng. Tất cả những vật gì các bạn không dùng nữa, các bạn cũng lấy tôi bao bọc, rồi ném tôi ra đường mọt cách hồn nhiên. Dưới nắng hè, thứ kia bốc hơi ôi thiu nồng nặc. Lúc đó, tôi chỉ muốn ói mửa. Và tôi tự hỏi: " Tại sao các bạn đối xử với tôi như vậy?"
Tôi buồn lắm! Tôi hận các bạn! Vì thế tôi nằm lì trong đất để làm cho đất bạn cằn cỗi, cây trồng không tốt tươi. Tôi nằm lì trong cống để cống tắc. Cống tắc, nước bẩn dâng lênh láng. Cho các người tha hồ mà chọc, mà đào đường, mà bới móc cống. Đừng hòng tôi ra nhé. Tôi nổi lềnh bềnh trên sông biển, Tôi mắc vào lưới các bác thuyền chài. Cá đâu chẳng thấy chỉ thấy túi ni – lông. Bãi biển của bạn xưa kia đẹp thế nay đầy bóng dáng tôi lẫn trong cát. Ấy đến lúc đâu còn vẻ đẹp bãi tắm nữa. Ấy chưa kể khi gặp Bà Hỏa tôi bốc cháy tỏa mùi, nhả khí độc đến các bạn đấy. Tôi hận vì các bạn đã vứt tôi không đúng chỗ.
Tôi ước gì tô được quay lại lò nhựa nơi trước kia tôi sinh ra. Tôi lại được khoác bộ áo mới khác. Ước gì ai dùng tôi xong, thu lại một chỗ để tái sử dụng cho việc khác. Tôi mong các bạn đừng ném tôi khắp mọi nơi. Đừng chôn tôi trong đất. Đừng ném tôi xuống ao hồ, sông suối. Hãy bỏ tôi vào thùng rác thì tôi đâu hận các bạn.
Thôi. Chuyện tôi là vậy. Đó là chuyện buồn của tôi. Tôi mong các bạn hãy biết yêu thương và trân trọng, biết lắng nghe và thấu hiểu cuộc sống mỗi người. Dù là cuộc đời giản dị như tôi thì bạn cũng phải biết và trân trọng tôi. Bạn hãy lắng nghe tôi nói, biết được vai trò của tôi. Bạn đừng vứt bỏ tôi lung tung, chung tay giữ sạch môi trường thì cuộc sống này tốt đẹp hơn nhiều. Chào bạn
Tiếng Việt, cũng gọi là tiếng Việt Nam Việt ngữ là ngôn ngữ của người Việt và là ngôn ngữ chính thức tại Việt Nam. Đây là tiếng mẹ đẻ của khoảng 85% dân cư Việt Nam cùng với hơn 4 triệu Việt kiều. Tiếng Việt còn là ngôn ngữ thứ hai của các dân tộc thiểu số tại Việt Nam và là ngôn ngữ dân tộc thiểu số tại Cộng hòa Séc.
Nguồn : Wikipedia - Bách khoa toàn thưLớp 5 - Là năm cuối cấp tiểu học, áp lực thi cử nhiều mà sắp phải xa trường lớp, thầy cô, ban bè thân quen. Đây là năm mà các em sẽ gặp nhiều khó khăn nhưng các em đừng lo nhé mọi chuyện sẽ tốt lên thôi !
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK