Trang chủ Ngữ văn Lớp 6 viết cho em đoạn văn nói về 1 kỉ niệm...

viết cho em đoạn văn nói về 1 kỉ niệm mà em nhớ nhất (ưu tiên chụp ảnh) câu hỏi 1437178 - hoctapsgk.com

Câu hỏi :

viết cho em đoạn văn nói về 1 kỉ niệm mà em nhớ nhất (ưu tiên chụp ảnh)

Lời giải 1 :

Kỉ niệm mà tôi nhớ nhất có lẽ là kỉ niệm mà tôi với với cô giáo cuat tôi cũng nhau đi dã ngoại.Hôm đấy,chúng tôi đang đi thì trên đường đi,không cẩn thận mà tôi đã làm rớt hết đồ ăn xuống đất,lúc đó,ai cũng cười nhạo tôi khiến tôi tủi thân và bật khóc thút thít.Riêng cô ấy đi đến gần tôi,an ủi vỗ về tôi và bảo rằng:

"Nguyệt ơi,con sẽ ăn cơm với cô nhé"

Tôi gật đầu bẽn lẽn,sau hôm đó,tôi càng ngày càng thêm quý mến cô và nó có lẽ là kỉ niệm mà tôi sẽ không bao giờ quên được

Cha à,con là con gái của cha đây.Chắc cha còn nhứo vụ tai nạn xảy ra năm con học lớp 3 nhỉ.Hôm đó,chúng ta đang đi trên đường và con với cha đã gặp phải một vụ đụng xe,lúc đấy,những mảnh thủy tinh rơi vụn vãi khắp nơi,con lúc đó còn nhỏ nên rất sợ,sợ bị đau và sợ thấy máu nhưng cuối cùng,cha lại ôm con vào lòng,bảo vệ con khỏi những mảnh thủy tinh đó,cha lúc đấy còn nói với con rằng:

"Đừng sợ có cha ở đây"

Lúc đó,con đã thôi khóc và ôm lấy cha,đó có lẽ là một kỉ niệm với cha mà con không thể quên

Cha à,con vẫn nhớ lần đó,con học lớp 5,cơn sốt đã cao mà con thì chưa có điểm dừng,mẹ thì bận đi công tác,thế là một mình cha vất vả lo cho con,cha còn kể chuyện cho con,đắp chăn cho con,và lấy khăn lau mồ hôi cho con.Nhờ có cha chăm sõ vậy nên mấy hôm sau con đi khám bác sĩ,bác sĩ đã bảo con khỏi rồi và rất chi là thán phục cha.Nhờ có cha mà con đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp và đáng yêu

Thảo luận

-- một bên thì ngắn một bên thì coppy
-- cho mk câu trả lời hay nhất nha
-- thôi thì >>>>>

Lời giải 2 :

Bất kì ai trong chúng ta cũng từng là những đứa trẻ, với một tuổi thơ đầy ắp biết bao kỉ niệm bên người thân, bạn bè. Em cũng vậy, dường như mỗi ngày, mỗi giờ đối với em đều là những kỉ niệm đáng nhớ. Tuy nhiên kỉ niệm mà em nhớ nhất đến tận bây giờ chính là một lần được cô giáo khen hồi lớp 3.

Hồi đó, em là một cậu bé học rất kém môn Tiếng Việt, đặc biệt là phần tập làm văn. Tính cách ham chơi, năng nổ quá mức khiến em khó mà ngồi yên một chỗ để viết từng câu văn thật nắn nót, truyền cảm được. Thế nên, mỗi tiết làm văn với em thực sự là một cơn ác mộng. Và cô Lan - giáo viên chủ nhiệm của em hồi ấy cũng đưa em vào nhóm những học sinh cần đặc biệt quan tập trong giờ học tiếng việt. Cứ thế, giờ tập làm văn của em cứ trôi qua nặng nề như thế.

Tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi vào một ngày mùa đông cuối năm, khi cô giáo yêu cầu em viết bài văn tả cảnh khu chợ ngày cuối năm, gần Tết. Lúc đó, em mang theo vở bài tập theo mẹ ra chợ bán hoa, người qua kẻ lại tấp nập, rộn ràng khiến em nhanh chóng quên đi phần bài tập cần làm. Nhưng cuối cùng mẹ vẫn buộc em đối diện với nó. Như thường lệ, em mở cuốn vở tập làm văn ra với một tâm trạng chán chường và mệt mỏi. Mẹ em thấy thế liền bảo rằng:

- Con hãy nhìn xung quanh đi, các cô chú bán hàng, rồi người đi mua, người đi chơi… con thấy như thế nào thì tả giống như vậy, không có khó đâu.

Nghe lời mẹ, em bắt đầu quan sát xung quanh thật kĩ rồi mới viết. Lần đầu tiên, em thấy việc viết văn cũng thú vị đến thế. Em viết liền mạch cả một bài văn thật dài. Em tả những hàng hoa, hàng bánh mứt của các cô, các chú được bày biện xinh đẹp, rực rỡ. Em tả những cô bé, cậu bé lăng xăng chạy theo mẹ rồi ngơ ngác trước khung cảnh lung linh. Em còn tả cả những nụ cười tươi rói của cô bán hoa khi có người mua hàng. Cứ thế, mà cả hai trang giấy phút chốc kín hết cả chữ. Kết thúc bài văn, lòng em vui đến lạ kì. Cả tối hôm ấy, em cứ thao thức mãi, mong thật nhanh đến ngày mai để nộp bài cho cô.

Đến giờ tập làm văn hôm sau, khi đọc đến bài văn của em, cô giáo ngừng lại, lật bìa vở ra xem lại tên rồi mới đọc tiếp. Em nín thở hồi hộp dõi theo từng cử chỉ của cô. Cô nhăn mày, rồi nheo mắt cũng khiến em hồi hộp theo. Và rồi cô cũng đọc xong. Cô giáo chẳng nói gì cả, mà điềm tĩnh đọc tiếp bài làm của các bạn khác trong lớp. Điều đó khiến em vô cùng thất vọng, mà nằm sấp xuống mặt bàn. Một lát sau, cô giáo yêu cầu cả lớp tập trung, cô từ tốn nhận xét những ưu, khuyết điểm của cả lớp trong bài viết lần này. Xong xuôi, tự nhiên cô cầm một cuốn vở ra đứng trước lớp và nói:

- Lần này, cô muốn cả lớp mình cùng dành một tràng vỗ tay cho bạn Trung, vì bạn ấy đã viết rất tốt. Tuy vẫn có một vài lỗi nhỏ, nhưng những gì bạn ấy miêu tả và kể lại vô cùng sinh động và hấp dẫn. Vậy nên cô đã cho bạn Trung một điểm mười. Cả lớp hãy mượn vở và xem bài của Trung để tham khảo nhé.

Nói rồi, cô gọi em lên bục để nhận vở. Trước ánh mắt ngạc nhiên và ngưỡng mộ của các bạn, em tiến lại gần cô. Cô giáo dịu dàng và yêu thương nhìn em nhận lấy vở và trở về chỗ. Lúc ấy, cô giáo rồi đến các bạn lần lượt vỗ tay chúc mừng em. Đó là lần đầu tiên em được điểm mười và được cô khen trong môn làm văn. Niềm hạnh phúc, tự hào ấy không gì có thể diễn tả được. Suốt buổi học hôm ấy, cả người em cứ lâng lâng vì sung sướng, còn hơn cả vì kì nghỉ Tết sắp đến gần.

Từ hôm đó, em thêm yêu và đam mê việc viết văn. mỗi khi cô yêu cầu viết bài, em sẽ tìm hiểu thật kĩ rồi mới viết thật cẩn thận. Bằng tất cả sự nghiêm túc của mình. Nhờ vậy, mà khả năng viết văn của em ngày càng tốt hơn.

Giờ đây, việc viết văn đối với em đã trở thành một môn học hấp dẫn và thú vị. Tất cả chính là nhờ lời khen và điểm mười hào phóng của cô giáo ngày hôm đó. Chính nó đã tiếp thêm cho em sức mạnh, niềm tin để cố gắng hơn. Vì vậy, kỉ niệm ngày hôm đó, em vẫn luôn nhớ mãi đến về sau

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 6

Lớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!

Nguồn : ADMIN :))

Liên hệ hợp tác hoặc quảng cáo: gmail

Điều khoản dịch vụ

Copyright © 2021 HOCTAPSGK