Trang chủ Ngữ văn Lớp 6 Viết hai bài văn về bố và mẹ [ lưu...

Viết hai bài văn về bố và mẹ [ lưu ý ko đc chép sách giải,mạng nha] câu hỏi 1401309 - hoctapsgk.com

Câu hỏi :

Viết hai bài văn về bố và mẹ [ lưu ý ko đc chép sách giải,mạng nha]

Lời giải 1 :

Mẹ:

Mẹ tôi là người khá nghiêm khắc. Hồi bé, tôi hay hỏi mẹ: "Sao mẹ hay khắt khe với con thế? Hay mẹ không yêu con?". Mẹ cười, xoa đầu tôi: "Con ngốc nghếch của mẹ, mẹ không yêu con thì yêu ai". Mãi sau này, khi đã có chút khôn lớn, biết suy nghĩ, tôi mới hiểu được sự nghiêm khắc của mẹ chính là mẹ đang uốn nắn tôi, mong tôi trở thành người có ích cho xã hội.

    Mẹ là người vất vả. Ngoài việc cơ quan mẹ phải đảm đương gần hết các việc trong nhà. Hằng ngày, cứ đi làm về là mẹ lại tiếp tục làm các việc nhà. Tôi còn bé, giúp mẹ được rất ít. Mẹ nấu ăn rất ngon. Tôi không bao giờ bỏ bữa vì mẹ nấu ngon quá. Bố bận đi công tác luôn nên việc học hành của tôi cũng do mẹ kèm cặp. Mẹ thường xuyên kiểm tra bài vở của tôi, có bài nào không hiểu mẹ giảng giải lại cho tôi. Buổi tối, bao giờ mẹ cũng là người đi ngủ sau cùng. Trước khi đi ngủ, mẹ vào xem tôi đã ngủ chưa, có tung chăn ra ngoài không?… Mẹ cũng là người bạn thân nhất của tôi. Mỗi khi băn khoăn điều gì, mẹ sẽ là người đầu tiên tôi tâm sự, chia sẻ. Mẹ luôn lắng nghe những điều tôi nói, chỉ bảo cho tôi cách vượt qua. Mẹ tôi thật tuyệt vời.

    Tôi không thể kể hết công lao to lớn của mẹ. Câu ca dao "Cha mẹ nuôi con bằng trời bằng bể" cũng không nói hết được công lao của cha me, Mẹ đã yêu thương tôi bằng tình yêu vô bờ bến, mẹ đã dạy dỗ tôi bằng cả tấm lòng của người mẹ. Tôi chỉ muốn mãi mãi là đứa con bé bỏng của mẹ. "Mẹ yêu của con, con yêu mẹ nhiều lắm" – tôi luôn muốn nói với mẹ câu đó. Tôi sẽ cố gắng học thật giỏi để xứng với tình yêu của mẹ.

Bố :

“Lưng cha thì đội nắng gầy 
Ôi tóc bạc tựa trăng soi...”

Điều may mắn và hạnh phúc nhất trong cuộc đời mỗi chúng ta là được sống trong vòng tay yêu thương của bố. Bố luôn là người che chở, bảo vệ cho ta trong suốt cuộc đời. Càng lớn lên và thấu hiểu những cay đắng, nhọc nhằn, tôi càng cảm thấy biết ơn vì những hi sinh lớn lao mà bố đã dành cho mình.

Bố tôi năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi. Dáng người bố cao gầy. Trong mắt tôi, dáng hình ấy lúc nào cũng thật to lớn và vững chãi để che chở cho cả gia đình. Làn da bố rám nắng vì phơi nắng dầm sương, trải qua đủ khó khăn, khổ cực vì cuộc mưu sinh vất vả. Khuôn mặt bố vuông chữ điền, toát lên vẻ hiền lành và nhân hậu. Đôi mắt bố đen láy, trong đôi mắt ấy chứa đựng cả bầu trời yêu thương bố dành cho các con. Mỗi khi mỉm cười, đôi mắt bố thật đỗi dịu dàng, thể hiện sự trìu mền pha chút nuông chiều. Mái tóc bố không còn đen nữa mà đã lấm tấm bạc. Nhìn những sợi tóc bạc ấy, tôi càng thương bố nhiều hơn vì những gian lao, vất vả bố phải trải qua để nuôi chúng tôi khôn lớn. Tôi thích nhất là những lúc bố cười. Nụ cười ấy mới ấm áp làm sao. Những lúc như thế, tôi tự nhủ phải chăm ngoan hơn nữa để nụ cười ấy có thể xuất hiện nhiều hơn trên đôi môi của bố. Đôi bàn tay bố chai sần, thô ráp nhưng tôi vẫn luôn yêu đôi bàn tay ấy. Đôi bàn tay khó nhọc vì gia đình. Đôi bàn tay hi sinh vì sự bình yên, hạnh phúc của các con.

Trong kí ức tuổi thơ của tôi luôn đong đầy những kỉ niệm về bố. Ngày mới biết đi, bố dắt tay tôi đi trên con đường làng quen thuộc. Cái bóng liêu xiêu trải dài trên mặt đường trùm lên cái bóng bé nhỏ của tôi. Mỗi khi tôi vấp ngã, bố dịu dàng đỡ tôi dậy, đôi bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc khi tôi bật khóc. Bố là người kiệm lời, ít nói nhưng tôi biết tình yêu thương bố dành cho các con lúc nào cũng dạt dào và chan chứa. Bố cùng tôi đến trường trong ngày đầu đi học, dạy tôi làm những phép tính đầu tiên. Những đêm thức khuya học bài, lúc nào bố cũng chờ tôi đi ngủ rồi mới an giấc. Bố luôn yêu thương và chiều chuộng tôi nhưng vẫn nghiêm khắc chỉ bảo mỗi khi tôi mắc lỗi. Bố dạy tôi cách sống, cách làm người, hiểu được những giá trị tốt đẹp trong cuộc sống, ý nghĩa của sự trung thực, ngay thẳng, lòng khoan dung và biết ơn. Cả cuộc đời bố đã vất vả hi sinh vì gia đình, thế nhưng, vẫn có lúc tôi vô tình làm bố buồn, chẳng thể đáp ứng được sự kì vọng và tin tưởng của bố.

Sau này lớn lên, rồi tôi sẽ phải rời xa vòng tay của bố nhưng tôi tin rằng bố sẽ mãi là người che chở, dõi theo và bảo vệ cho tôi trong suốt cuộc đời. Những bài học của bố sẽ là hành trang theo tôi suốt cuộc đời, tình yêu của bố sẽ là động lực để tôi tiến lên phía trước.

Kỷ niệm đg nhớ giữa em vs mẹ :

Có biết bao kỉ niệm trong cuộc đời mà khi nhắc lại ta vẫn mỉm cười hạnh phúc, bởi một lẽ rằng những chuyện đã trải qua luôn là kí ức khó quên nhất, đặc biệt là những kỉ niệm vui vẻ bên người thân. Tôi còn nhớ một câu chuyện vui cách đây cũng đã lâu lắm rồi.

Lần ấy, tôi cùng mẹ đi Hà Nội thăm dì dượng. Dì tôi lấy chồng thành phố cũng được năm năm rồi, từ lúc lấy chồng, dì ít có cơ hội về nhà. Đây là lần đầu tiên mẹ con tôi lên thăm nhà dì. Còn đường tới nhà dì tôi khá xa, cách cả đường quốc lộ hơn 6, 7 cây gì đấy. Phải vào nhiều góc hẻm nhỏ mới tìm thấy nhà. Mà ra lần đầu nên cũng chẳng quen gì, vừa đi mẹ tôi vừa hỏi đường:

- Bác ơi, cho tụi hỏi ngõ 96 đàng Lý Thường Kiệt là ở mô rứa bác.
Lúc này người đàn ông trạc tuổi bác Hai tôi thất thần, tôi cũng không hiểu vì sao bác ấy lại như vậy nữa. Bác ấy cất tiếng hỏi:
- Cô hỏi gì vậy? Tôi không hiểu rõ điều cô muốn hỏi.
Tôi lúc đó còn ngây thơ lắm, chẳng hiểu là điều gì đang xảy ra. Sau đó mẹ tôi mới đưa tờ giấy thông tin ra, nhờ bác ấy xem giúp địa chỉ. Lúc này, hiểu được mẹ con tôi đang tìm kiếm địa chỉ trên tờ giấy, bác ấy mới dẫn chúng tôi đến tận nơi.

Mà các bạn biết không, điều bất ngờ hơn nữa là bác ấy chính là ba chồng của dì tôi. Khi về nhà, bác ấy mọi người nhận ra đều rất vui và hạnh phúc. Bác ấy bảo:
- Trên đường về nhà tôi đã hỏi han rồi, song, tôi muốn tạo bất ngờ cho cả nhà mình thôi, rồi bác nở một nụ cười thật tươi. Nụ cười bác ấy thật thoải mái mà hiền lành. 

Trong bữa cơm gia đình họp mặt, mẹ tôi kể lại câu chuyện hỏi đường , ai cũng phá lên cười. Hoá ra , ngôn ngữ địa phương cũng có cái hay, cái dở của nó. Từ đó, tôi rút được kinh nghiệm là sẽ không bao giờ nói ngôn ngữ địa phương mình nếu người đối diện không phải là người cùng làng, cùng quê mình nữa.

Thảo luận

-- Chắc mẹ hả bạn
-- vâng
-- mk đg làm cả bố nx
-- Ko có bài văn về bố hả bạn
-- mk đg làm ak , mk sẽ cố !
-- Ko có kỷ niệm hả bạn
-- kỷ niệm ak

Lời giải 2 :

Văn tả mẹ:

Mỗi người đều có một người mà mik yêu quý. Em cũng vậy người em yêu quý nhất là mẹ-người đã chịu nhiều sự vất vả để nuôi em thành một con người khôn lớn  như bây giờ. Mẹ em năm nay đã (tuổi của mẹ bạn) tuy không còn thon thả như trước nữa nhưng mẹ em rất khỏe.Mẹ em cao (chiều cao của mẹ bạn).Làn da mẹ đen sạm vì đi vào những ngày hè nắng nóng để làm việc kiếm tiền nêu gia đình,em thấy thương mẹ nhiều lắm! Mẹ có 1 đôi mắt đen nhánh và đằng sau đó là 1 vẻ huyền bí lạ lùng.Tóc mẹ em đen óng ánh,nhưng chỉ ngắn đến vai.Khuôn mặt mẹ trái xoan và khi mẹ cười để lộ ra một hàm răng trắng sáng trong một đôi môi đỏ hồng. Cổ mẹ ngắn và hơi nhỏ.Bàn tay mẹ ấm áp,luôn làm những món ăn ngon nhất để giành cho cả nhà.Đôi chân mẹ em dài nhưng mẹ em rất ít khi để lộ.Mẹ em luôn luôn mặc những bộ quần áo đơn sơ và giản dị.Cho dù mẹ em không được xinh,không được giỏi,không được hát hay như những bà mẹ khác,nhưng đấy vẫn là mẹ em,người đã chịu nhiều đau đớn trong suốt thời gian khi nuôi nấng em!

Văn tả bố: 

Bạn dựa vào bài văn trên để làm nhé!!

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 6

Lớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!

Nguồn : ADMIN :))

Liên hệ hợp tác hoặc quảng cáo: gmail

Điều khoản dịch vụ

Copyright © 2021 HOCTAPSGK