Đã 10 năm trôi qua kể từ ngày em rời xa mái trường cấp 1 thân yêu. Khoảng thời gian trôi quan thật nhanh nhỉ nhưng lòng em vẫn bồi hồi khi hoài niệm lại những kỷ niệm bên thầy cô bạn bè tại mái trường này. Năm nay nhân dịp ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 tri ân thây cô, em đã hẹn đám bạn năm xưa về thăm lại mái trường xưa của mình.
Hôm ấy là một ngày trời thu se se nắng nhẹ. Tôi ngồi trên chiếc xe máy nhỏ từ xa đã thấy được mái trường thân quen năm nào ấy. Đặt chân xuống cổng trường thì bao nhiêu ký ức xưa ùa về trong tôi bặt đầu gợi lại. Ngôi trường vẫn vậy , vẫn giữ cấu trúc của ngày xưa;chỉ khác là xây thêm một tòa nhà 4 tầng khang trang ở đối diện tòa nhà cũ. Tôi và đám bạn vừa đi vừa trò chuyện ríu rít ôn lại những kỷ niệm xưa. Xa xa kia tôi đã nhận ra gốc cây phượng già mà ngày xưa tôi hay ngồi đọc truyện tranh cùng bạn rồi cười rúc rích. Rồi có những khoảng sân ngập tràn kỷ niệm nô đùa, chạy nhảy của đám học trò chúng tôi. Và chúng tôi đã gặp lại cô Lan, người mẹ hiền của chúng tôi, đã dìu dắt chúng tôi trong những năm tháng cấp 1. Chúng tôi và cô hàn huyên tâm sự biết bao là chuyện. Mỗi đứa kể cho cô nghe công việc hiện tại rồi gia đình, tương lai. Cô lúc nào cũng khuyên chúng tôi phải làm việc chăm chỉ, phải cố gắng hàng ngày để cuộc sống tốt đẹp hơn. Rồi cô kể về những lứa học trò sau lứa chúng tôi được cô dạy dỗ. Cô Lan luôn nhắc đến học sinh thân yêu của mình bằng ánh mắt lấp lánh chan chứa tình yêu thương. Cô lúc nào cũng như người mẹ hiền vĩ đại hết lòng vì những đứa con thân yêu của mình. Tôi lúc này mới để ý tóc cô đã bạc đi nhiều. Thanh xuân của cô đã dành trọn cho những người học trò thân yêu, cho sự nghiệp trồng người vĩ đại. Lòng tôi lúc nào cũng tràn ngập sự biết ơn khi nhớ về cô. Trưa hôm đó, chúng tôi và cô giáo đã cùng nhau đi ăn thật vui như đàn con được về bên mẹ. Kết thúc buổi tựu trường hôm ấy, lòng tôi vui vẻ khó tả được.
Về bên cô và bạn bè năm xưa luôn là một trải nghiệm tuyệt vời, khó quên với tôi. Tôi thầm hứa sẽ luôn làm theo lời cô giáo dạy để có thể làm cô tự hào về tôi, tự hào là học sinh trường THCS ....
Nhân ngày 20/11, em về thăm lại mái trường xưa, nơi đã dạy em bao kiến thức để em có thể làm một người bác sĩ như bây giờ. Ôi, thật tuyệt vời.
Em bước lại gần ngôi trường mến yêu, cái cổng hiện ra trước mắt. Nhìn hàng chữ “Trường trung học cơ sở Quảng Ngọc” mà trong lòng thấy bâng khuâng vô cùng. Cổng trường bây giờ đã được quét vôi sạch sẽ. Bước vào cổng, hiện rõ trong đôi mắt em là kỉ niệm thơ ấu ngày nào, chơi đùa, bắn bi, rượt bắt nô nức dưới sân trường. Hàng cây xà cừ thuở trước chỉ cao tới tầng hai là cùng mà bây giờ đã xum xuê, toả bóng khắp sân trường. Khẽ chạm tay vào lớp vỏ xù xì, em thầm hỏi: “Cây ơi, mày còn nhớ tao không?” Cành cây lay động như muốn trả lời rằng: “Có chứ, làm sao cây này quên được cậu học trò Thăng ngày nào”. Em cười nhẹ rồi đi về phía sau trường, dãy núi trước kia bây giờ đã được khai phá làm thêm một dãy nhà cho các em học sinh lớp bảy, lớp tám. Học sinh bây giờ không như trước kia nữa, một ngày học luôn cả sáng lẫn chiều. Em quay mắt về phía căn phòng lớp em ngày nào. Nó không còn như xưa nữa mà rất khang trang, bốn cái quạt, sáu cái đèn và cái bảng to lớn cũng đủ biết điều ấy. Em tiến lên lầu, xem qua một lượt. Chà, thật là tuyệt, phòng thực hàng được trang bị toàn những máy tính hiện đại màn hình phẳng, cả thảy hơn bốn mươi chiếc. Chẳng phải hai người một máy như ngày nào nữa. Còn thư viện thì toàn những thiết bị hiện đại. Học sinh thời nay hơn trước kia nhiều quá. Đi qua dãy hành lang, bỗng em phát hiện ra một sân bóng rộng. Em chạy xuống, thấy một trái banh nằm lăn lóc. Chắc là mấy cậu học trò chơi xong quên không bỏ lại trường đây mà.. Em lấy chân lăn bóng trên nền cát rồi sút một cú nhẹ vào cái khung thành. Những kỉ niệm ngày ấy tuôn trào. Hồi ấy, nơi đây còn là một bãi đầy đất đá, còn cái khung thành chỉ là hai cái cọc và một thanh gỗ ở trên thôi, còn bây giờ, khung thành sắt có bao bọc lưới xung quanh, tuyệt quá. Bỗng, em nhớ ra là mình còn phải thăm thầy cô nên rảo nhanh bước về phía phòng truyền thống. Bước vào căn phòng, các thầy cô đang họp nên em không dám làm phiền mà đứng chờ. Họp xong, thầy cô tổ chức liên hoan mừng ngày vui, đến bây giờ, em mới đánh bạo tiến ra, chào thầy cô. Mọi người nhìn em với một chút ngỡ ngàng. Em thưa:
- Thưa mọi người, em là Thành đây ạ.
Lúc bấy giờ, một vài thầy cô mới “Ồ” lên. Một số người trẻ tuổi vẫn còn ngỡ ngàng, rồi sau đó hỏi những người già hơn:
- Học sinh cũ của mấy anh chị à!
Em đoán đó là người mới về trường. Bỗng, cô Hương hỏi:
- Thành này, hiện giờ em đang làm gì thế?
Bao năm tháng cách xa, bây giờ cô có vẻ già đi rất nhiều, mái tóc điểm hoa râm và khuôn mặt có nhiều vết nhăn theo ngày tháng. Mặc dù vậy, em vẫn có thể nhận ra cô bởi giọng nói và đôi mắt hiền từ mà năm tháng không thể phai nhoà. Em trả lời:
- Thưa cô, em hiện đang bác sĩ tại bệnh viện đa khoa Đức Tín ạ.
- Vậy à? – cô đáp.
Em hỏi cô:
- Cô ơi, cô Hoà và những thầy cô khác đâu ạ.
- Họ về hưu cả rồi. Còn cô dạy hết năm nay cũng về hưu nốt.
Nghe cô nói, em rất buồn, nhưng kìm chế được và hỏi cô thêm:
- Học sinh của cô dạy có ngoan không ạ.
Cô trả lời:
- Đương nhiên, dù sao thì chúng cũng đâu có lì bằng cậu học trò Thành lớp 6A của tôi Thuở nào.
Em cười, cô cũng cười. Rồi sau đó, những thầy cô khác cũng hỏi chuyện. Thân mật lắm! Trò chuyện hồi lâu thì em nhớ ra một việc quan trọng. Vội chạy ra cổng, lấy vài gói quà tặng thầy cô. Xong việc, em ra về.
Bước ra khỏi cổng trường mà trong lòng em thấy quyến luyến vô cùng. Ngôi trường này đã cùng em trải qua bao kỉ niệm đẹp và ở đó có những con người tuyệt vời đã chắp cho em đôi cánh để em vững bước vào đời.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK