Với mỗi người, ngôi nhà là tổ ấm yêu thương. Nơi ấy có biết bao người thân yêu đã vun vén hạnh phúc cho ta. Nhưng có một ngôi nhà nữa, ngôi nhà ghi dấu một thời thơ trẻ sôi nổi, đầy hăm hở của tuổi thơ ta. Nó ôm ấp biết bao nhiêu kỉ niệm về tình thầy, tình bạn. Nó chắp cánh cho những ước mơ của ta bay tới chân trời trí tuệ! Ngôi nhà ấy,chính là ngôi trường mà mỗi sáng, mỗi chiều vang vang tiếng trẻ thơ của ta! Với tôi, ngôi trường mang tên người anh hùng trẻ tuổi TQT, nơi tôi từng gắn bó, nơi ấy mãi mãi đẹp một vẻ đẹp thiêng liêng trong đời tôi! Trường tôi đấy! Ngôi trường nằm bên cánh đồng rập rờn sóng lúa. Cổng trường trang nghiêm mang tên anh TQT mở về hướng nam, nhìn ra con đường xuôi về hướng biển. Cả sân trường trùm phủ một màu xanh cây lá. Cây xà cừ vạm vỡ vươn những cánh tay lực lưỡng ,với cái nhìn trầm tư, hồi tưởng. Những cây phượng vàng thân sần sùi như cụ già luống tuổi vươn những cành to với những lá li ti căng dày trên cao để những chấm nắng lọt qua như những mắt nhìn tinh nghịch. Hàng bàng đứng trang nghiêm, đêù tăm tắp trước lớp, xoè những chiếc lá to làm thành những chiếc dù lớn như thương yêu, che chở... Và ở nơi ấy, mỗi lớp học như một mái ấm yêu thương! Không biết từ lúc nào tôi đã yêu và gắn bó với ngôi trường đến thế ! Bây giờ đây ngôi trường cứ như thế, giang vòng tay đón chúng tôi mỗi sớm mỗi chiều. Và cứ như thế, ngôi trường đã là ngôi nhà biết mấy thương yêu của tuổi thơ tôi !Đã bao lần ngồi ở lớp học nhìn ra toàn quang cảnh sân trường, trong lòng tôi biết bao xúc động. Nhìn chiếc ghế đá im lìm dưới bóng râm mát của sân trường như chờ đợi, như nhớ thương, như trông ngóng... Tôi cứ miên man nghĩ về biết bao thế hệ học trò như tôi đã từng gắn bó, từng trưởng thành và đã bay vào cuộc sống bao la với biết bao khát vọng. Phải chăng ở nơi này đây đã có biết bao thầy cô giáo đã gắn bó cả tuổi thanh xuân của mình bằng tình yêu trẻ thơ để rồi phải chia xa nơi này cùng với bao nỗi nhớ!Cũng chính ở nơi ngôi trường thân yêu này, những tuổi thơ như tôi đã được yêu thương, và đã được trưởng thành. Tôi thầm nghĩ, ở nơi này mỗi gốc cây, mỗi chiếc lá đều được ươm niềm hy vọng của thầy cô và mãi mãi xanh màu kỉ niệm .Trường tôi đẹp lắm! mọi người đều nhận thấy như thế. Riêng với tôi, trường tôi còn đẹp một vẻ đẹp thiêng liêng bởi ở nơi này tất cả đều lấp lánh một tâm hồn. Viên phấn trắng trên tay thầy đã dẫn đường cho bao thế hệ nối tiếp nhau cùng trưởng thành để rồi từ nơi này bao thế hệ cùng nhau đi xây đắp vẻ đẹp của cuộc đời. Lời giảng của thầy cô đã không đi vào không gian bao la mà đi đến tâm hồn. Đấy là những lời nhắc nhở, động viên, tin tưởng. Thầy cô đã truyền đến chúng tôi không chỉ kiến thức, không chỉ truyền thống văn hoá của dân tộc mình, một dân tộc đã gìn giữ và xây dựng đất nước này bằng mồ hôi và máu, một dân tộc mà mỗi trang lịch sử nghe sang sảng lời thề cứu
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi để lại cho con người ta nhiều dư âm vang vọng. Và rồi, nó đã khắc lên trái tim mỗi cô cậu học trò những kỉ niệm khó có thể phai mờ. Sau khoảng thời gian miệt mài học tập đầy căng thẳng, lại qua hai tháng hè nghỉ ngơi. Giờ đây, ngưỡng cửa thời gian của những thử thách dưới mái trường Trung học phổ thông đang rộng mở chào đón tôi. Trong cái không khí mát mẻ của những cơn mưa đầu thu, tôi bắt đầu buổi học đầu tiên tại ngôi trường trung học phổ thông Hai Bà Trưng.
Tháng năm học trò trôi đi êm ả
Háo hức đón hè, chờ đợi tiếng ve
Ta cũng biết bằng lăng máu tím
Và nghĩ rằng phượng vĩ khóc nhè
Thời gian qua chẳng nói với hàng me
Ta cũng vô tình lật từng trang vở
Khi hoa gạo hết thời rực rỡ
Ta chợt hiểu mình đánh mất thời gian
(“Chia tay” – Nguyễn Phương Linh)
Tôi cảm thấy hai khổ thơ này rất phù hợp với tâm trạng của tôi hiện tại. thời gian thấm thoát thoi đưa, lúc quay đầu nhìn lại, bất tri bất giác đã trải qua 4 năm rồi, kể từ cái ngày đầu tiên tôi bước vào cấp 2. Đến bây giờ, tôi để lại phía sau biết bao niềm nhớ nhung, nuối tiếc dưới mái trường Trung học cơ sở, chia tay với bạn bè, thầy cô, chia tay với những tia nắng mùa hè rực rỡ, tiếng ve kêu râm ran, chia tay với chùm hoa phượng vĩ, với màu khăn quàng đỏ thắm. Kể từ giờ phút này, tôi - bạn và tất cả chúng ta sẽ bắt đầu từ một chân trời mới trong cuộc hành trình vươn tới đỉnh cao của tri thức cùng với đó là những kỉ niệm mới mẻ và đáng nhớ nhất của tuổi học trò, khoảng thời gian đẹp đẽ bên tà áo dài trắng thướt tha, mái trường thân thương với bạn bè và thầy cô. Và khoảnh khắc đó chính là lúc mà tôi đặt những bước chân đầu tiên vào cổng trường THPT Hai Bà Trưng.
Ngày đầu tiên đến trường là một ngày nắng ấm, khí trời dìu dịu êm ái. Bước qua cánh cổng trường, một thế giới mới như mở ra trước mắt, tôi thấy lòng mình bồi hồi, một cảm giác kì lạ! Một cảm xúc khó có thể gọi tên, có lẽ đó là sự ngỡ ngàng, lạ mà quen, xen lẫn chút tự hào, hãnh diện. Không còn là cái cảm giác sợ hãi, nhút nhát oà khóc vào lòng mẹ như ngày đầu tiên vào lớp 1. Cũng không còn là cảm giác rụt rè với những mơ ước trong sáng rất đỗi ngây thơ khi ngày đầu tiên bước vào cấp II. Đã bao lần trải qua cái cảm giác của “ngày đầu tiên đi học” nhưng lần này lại khác, một cảm giác lạ, một cảm xúc mới. Tôi đã trưởng thành hơn trong suy nghĩ, dường như cảm xúc đang nói với suy nghĩ của tôi: “Ta đã lớn rồi - 15 tuổi. Bước chân đã chững chạc hơn, để bước vào một môi trường học tập mới, là một trong những nơi chứa đựng cánh cửa tri thức quan trọng nhất của quãng đời học sinh đang chờ ta chạm đến.” Mang theo những cảm xúc đó, tôi bắt đầu ngày học đầu tiên của mình tại mái trường hồng.
Ngôi trường uy nghiêm trong cái nhìn của tôi, nhưng thật thân thiện như ngôi nhà thứ hai khi tôi cảm nhận bằng trái tim. Tôi dường như bị hòa lẫn vào trong sự náo nức, đông vui của không khí ngày đầu tiên đến trường. Mọi người ai cũng ăn mặc đẹp và nghiêm chỉnh, các bạn học sinh mang trên mình chiếc áo sơmi trắng tinh khôi cùng với chiếc cà vạt đặc trưng của trường, ai cũng vui vẻ lại tò mò về lớp mới, bạn mới. Thầy cô ân cần, tận tình chỉ bảo học sinh mới về trường lớp. Một cảm giác thật ấm áp len lỏi trong tâm hồn tôi. Tất cả đều mới mẻ nhưng thật thân thương. Ý nghĩ về trường, về thầy cô có chút khang khác, có chút ngỡ ngàng, lạ lẫm. Bạn bè lần đầu tiên gặp mặt, trao nhau sự bối rối ngượng ngùng, thầy cô trao cho học sinh sự ấm áp thân thiện. Và rồi tất cả mọi người sẽ thân thiết với nhau, sẽ là một gia đình. Tôi tin là như vậy. Chính từ ngôi nhà này, là sự khởi đầu của những khó khăn, thử thách mà tôi sẽ phải vượt qua để có được thành công mà tôi luôn mong đợi. Phải rồi, tôi sẽ hiên ngang bước qua mọi khó khăn, tự tin thách thức với mọi thử thách, cố gắng phấn đấu học tập thật tốt.
Cứ thế là tôi đã vào học ở trường Trung học phổ thông được hơn 3 tháng. Ba tháng thật đầy ấn tượng, cũng thật nhiều bất ngờ. Bởi mỗi khi bước chân đến lớp, tôi lại khám phá thêm được nhiều điều mới mẻ, thú vị từ bạn bè, từ ngôi trường mới và từ cuộc sống học sinh THPT của mình cùng với sự giúp đỡ của thầy giáo chủ nhiệm. Chủ nhiệm lớp tôi là thầy Võ Văn Tú. Theo góc nhìn của tôi, thầy là một người rất hài hước, vui vẻ, yêu thương học sinh nhưng cũng vô cùng nghiêm túc trong công việc. Trong quá trình học tập, với sự giúp đỡ của thầy, tôi đã dần hòa nhập hơn với các bạn, cởi mở, năng động hơn, đồng thời rút ra được rất nhiều kinh nghiệm. Ngoài ra, trên cương vị là một thành viên của ban cán sự lớp, tôi cũng học được rất nhiều kĩ năng bổ ích thông qua mỗi một hoạt động: cách tổ chức các trò chơi tập thể, cách phân công công việc cho các bạn,….
Trong khoảng thời gian vừa qua, ghi lại kỉ niệm sâu đậm nhất trong tôi có lẽ là ngày khai giảng. Trong bộ áo dài trắng truyền thống của nữ sinh xứ Huế, tôi có chút ngại ngùng cảm thấy mình như trưởng thành hơn. Cùng các bạn trong lớp và thầy chủ nhiệm bước qua cánh cổng trường, hai bên lối vào, dưới những hàng cây xanh rợp bóng là các chị lớp 12 vẫy nón chào đón chúng tôi. Khoảnh khắc đó, tôi thật sự rất xúc động. Sau đó là màn biểu diễn văn nghệ truyền thống về lịch sử của trường. Tiếng trống khai trường do thầy hiệu trưởng gióng lên vang xa và âm thanh đó như lưu vào trong tôi một cảm xúc xao xuyến, lạ lùng. Tôi biết là từ khoảnh khắc ấy, tôi đã là một thành viên của mái trường này rồi.
Tuổi mười lăm chóng buồn và cũng nhanh vui. Tuy mới học cùng nhau và cũng chưa thật hiểu hết về hoàn cảnh và tính cách của từng người trong lớp, nhưng tôi tin, thời gian sẽ giúp cả lớp tôi ngày một gắn bó hơn và học tập cũng sẽ tiến bộ hơn. Những ngày đầu bỡ ngỡ bước vào THPT Hai Bà Trưng của tôi là như thế. Đối với tôi, nó sẽ là những ngày đáng nhớ, là những kỷ niệm ngọt ngào không thể nào quên.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 7 - Năm thứ hai ở cấp trung học cơ sở, một cuồng quay mới lại đến vẫn bước tiếp trên đường đời học sinh. Học tập vẫn là nhiệm vụ chính!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK