Tôi và Hân là đôi bạn thân ngay từ thuở mẫu giáo. Chúng tôi gắn bó đi học và lớn lên cùng nhau. Mối quan hệ của chúng tôi thân thiết và gắn bó. Chúng tôi có nhiều kỉ niệm và khó quên nhất là khi chúng tôi cãi nhau vào giờ giải lao trong trường.
Chuyện xảy ra cũng đã 5 năm nhưng tôi vẫn còn nhớ mãi. Buổi sáng đẹp của mùa xuân, không khí ấm áp, chúng tôi đi dạo trong vườn hoa của trường. Vườn có nhiều hoa đẹp như hoa cúc vàng đẹp, nhiều cánh và có mùi thơm nhẹ. Tôi mới hỏi Hân:
- Hân ơi, xem kìa, hoa cúc mới đẹp làm sao!
Hân bĩu môi:
- Nhìn rất bình thường. Không bằng hoa hồng bởi hoa hồng là chúa tể của các loài hoa.
Tôi và Hân mải miết tranh luận bởi ai cũng có lý của mình. Cả hai từ tranh luận thành ra cãi nhau và nói chuyện lớn tiếng. Bác bảo vệ thấy vội lại gần chúng tôi:
Hai cháu ơi, bác đã nghe hai cháu tranh cãi về vẻ đẹp của hoa rồi. Bây giờ bác nói thế này xem có lý không: “Hoa nào cũng có vẻ đẹp riêng, không thể so sánh hoa nào đẹp hơn. Chúng ta cùng nhau chăm sóc để hoa mãi tươi đẹp”.
Sau khi bác bảo vệ cất tiếng, tôi và Hân không còn cãi nhau nữa mà trở nên im lặng. Chúng tôi đều biết lỗi của mình nhưng đều vụng về khi thể hiện tình cảm. Khi chưa biết nói thế nào với cậu ấy. Hân quay sang cười làm hoà với tôi:
- Mình xin lỗi nhé! Mình nóng tính quá.
Tôi vội vàng cười nhẹ:
- Không! Mình cũng sai rồi. Đáng lẽ nên suy nghĩ hơn trước khi nói.
Trước mắt chúng tôi là vườn hoa đẹp với nhiều sắc màu của các loài hoa đua nhau khoe sắc. Cả hai chúng tôi cùng vui vẻ, cười đùa. Bạn bè dù thân thiết đến mấy cũng không thể tránh khỏi việc mâu thuẫn, tranh luận. Chúng ta cần biết kiềm chế và học cách bao dung để giữ gìn tình bạn đẹp
vote cho mik 5 sao nha
Chắc hẳn, chúng ta đã được nghe câu nói: “Có tài mà không có đức là người vô dụng” của chủ tịch Hồ Chí Minh kính yêu về lối sống tốt cho dân ta. Và quả thật, bài học đó vẫn còn nguyên tác dụng đối với những người con đất Việt. Nhưng, những lời nói, những lời dạy đó lại khiến tôi day dứt về một kỉ niệm đáng buồn của tôi dưới khi còn học tiểu học, cậu chuyện khiến tôi suy nghĩ tới giờ.
Năm đó chúng tôi học lớp 1, có cô chủ nhiệm là cô Hằng. Lúc ấy, trường tôi có tổ chức cuộc thi toán violympic và tôi may mắn đã đạt được giải nhất toàn trường và tôi lấy làm tự hào lắm. Ngày nhận giấy khen trên bục giảng, tôi cười tươi như bắt được mẻ cá lớn, đôi mắt ngạo nghễ nhìn vào ống kính và nhìn xuống phía dưới, cảm giác như tôi đang ở đỉnh cao của thế giới, khó ai sánh kịp. Tối đến, cả nhà tôi ai cũng hớn hở và vui vẻ lắm. Mặt bố mẹ và ông bà tôi như tết đến. Chắc hẳn, ai cũng tự hào về tôi đó mà! Chẳng hiểu sao, khi đó, trong bộ óc non nớt của tôi lại nghĩ như thế này: “Mình giỏi thế này rồi, chắc mấy đứa học kém ở lớp chỉ giỏi xách dép cho mình thôi, việc gì phải quan tâm chúng nó” và tôi đã lầm. Cũng phải thôi, hầu hết những đứa trẻ bằng tuổi tôi chưa đủ lớn để hiểu thế nào là quan tâm, giúp đỡ người khác, thế nào là đặt vị trí của mình vào vị trí của người khác. Từ đó, tôi trở nên kiêu ngạo, không coi ai ra gì và đối tượng của tôi là bạn Linh. Linh là người yếu ớt, hai cánh xương xẩu như bọc da. Mặt nó hốc hác nhìn như một đứa trẻ lên 4 tuổi. Nó bị suy dinh dưỡng nên nó nhỏ lắm. Tuy nó học dốt nhưng nó rất tích cực, và năng động với bạn bè. Nó không bao giờ để tâm đến những việc bạn làm sai và rất bao dung độ lượng nữa. Tôi đã làm một việc rất xấu xa và đáng ghét. Tôi đã hùa nhau với mấy đứa con gái ở lớp để bắt nạt nó. Một hôm, lớp tôi có bài kiểm tra quan trọng, lấy điểm vào đầu sổ. Không may giữa chừng, bút Linh hết mực. Nó quay sang hỏi mượn bút tôi nhưng tôi lại nói:
-“Gì cơ? Mượn bút á?
Nó chỉ bảo tôi: “Lần sau cậu đừng có nói như thế nhé”. rồi vui vẻ đi hỏi mượn đứa khác. Không chấp những lời nói của người khác đó là điều tôi khâm phục nhất ở nó. Việc nó vân vui như thế lại khiến tôi tưởng thế là hay. Những trò đùa của tôi dần dần trở nên quá chớn. Mỗi lần như thế, nó chỉ nói: “Tớ không đùa đâu!”.
Vì nó nhiều lần bị chúng tôi bắt nạt nên đã mách cô giáo.Hôm ấy, cô lên bục giảng nói rằng:
-“Các con biết không, tình trạng bạo lực học đường là một tình trạng phổ biến khiến các nạn nhân trở nên cô lập, trầm cảm và buồn bã.
Cả trưa hôm ấy tôi không ngủ được, trằn trọc và suy nghĩ về những hành động của mình. Tự dưng tôi thấy hối hận lắm, nhưng khó thể sửa sai được. Nó đã bị như thế rồi, chắc nó cũng không thể tha thứ cho tôi. Sau đó, tôi quyết định làm một việc nên làm. Đó chính là bỏ hội bắt nạt, sau đó là xin lỗi Linh.
Vào một buổi chiều thu se se lạnh, trời ảm đảm, xám xịt với những lớp mây cứ ủ rũ trôi. Từng đợt gió lạnh thổi về, hiu hắt. Tôi gọi Linh ra sau trường, nó hỏi tôi thì tôi chỉ bảo : ‘’có việc’’ Nó thản nhiên đi theo tôi. Đến giữa sân sau, tôi cầm tay nó và nói :
-‘’Linh ơi, tớ xin lỗi. Tớ đã bắt nạt cậu và khiến cậu buồn. Tớ ân hận lắm, cậu tha lỗi cho tớ nhé ?
Linh vui như thể chưa có chuyện gì xảy, đáp lại một cách rất nhẹ nhàng :
-‘’Ừ ! không sao đâu, chúng ta vẫn là bạn mà! Miễn là sau này cậu đừng bắt nạt các bạn khác, thế là không tốt đâu !’’
Tôi thẫn thờ, nhìn nó. Có lẽ, nó đã dạy cho tôi một bài học về sự bao dung, sự tha
thứ.
Qua hành động và cách ứng xử của Linh, tôi các yêu quý bạn ấy hơn. Ngoài ra, tôi còn học được bài học về lối sống, về sự kiêu ngạo và kết cục của nó, giúp tôi trưởng thành hơn và sống giá trị hơn trong cuộc sống. Bây giờ, chúng tôi đã là bạn thân của nhau 5 năm rồi....và tôi không thể nào quên kỷ niệm ấy - một kỷ niệm đánh dấu tình bạn dần "nở rộ" trước mắt chúng tôi.
### LAN ###
LAN LÀ TUI NHE
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 9 - Là năm cuối ở cấp trung học cơ sở, sắp phải bước vào một kì thi căng thẳng và sắp chia tay bạn bè, thầy cô và cả kì vọng của phụ huynh ngày càng lớn mang tên "Lên cấp 3". Thật là áp lực nhưng các em hãy cứ tự tin vào bản thân là sẻ vượt qua nhé!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK