Trong đời, hẳn ai cũng có lần yêu đơn phương, và tôi cũng cũng từng yêu đơn phương.
Mối tình yêu đơn phương này của tôi là vào năm chúng tôi học lớp 3. Nó tên là Gia Lân.Tôi vốn trầm tính nên không có bạn. Nhưng nó lại rất thích kiểu trầm giống tôi. Hôm đầu năm, tôi chỉ lạnh lùnh vào lớp, nhưng nó đã để chân ở ngay giữa đường đi làm tôi vấp té. Trò đùa đầu năm này đã khiến sự bực mình của tôi bộc phát. Tôi đấm một cú rất mạnh vào mặt nó, nhưng nó lại bảo tôi là đấm thế mà cũng đòi đấm, nói xong nó bỏ đi. Hôm sau, tôi lại bị nó chơi khăm lần nữa. Lúc vào lớp, tôi nhớ đã để quyển truyện mình yêu thích nhất vào ngăn bàn để giúp cô vệ sinh sân trường. Ai ngờ, nó ở trong lớp lấy ngay quyển truyện đó của tôi mang ra đọc, sau đó giấu vào ngăn bàn của nó. Lúc giờ giải lao, tôi tìm mãi cũng chẳng thấy, đi hỏi nhiều người nhưng không ai biết. Đúng lúc đó, nó giơ quyển truyện lên và hét to :
Ôi, quyển truyện này của ai nhở ? Đỗ Trần Doãn Nhi à, ai tên Nhi trong lớp này nhỉ ?
Tôi vội giật ngay lấy quyển truyện nhưng nó rút lại và bảo sẽ trả cho tôi nếu đến bãi đất trống nơi nhà nó vào 7 giờ tối nay. Đúng 7 giờ, tôi tới ngay nơi đã hẹn và giật ngay quyển truyện và chạy đi thật nhanh về nhà. Sáng hôm sau, tôi chủ động tới bắt chuyện với nó tại sao lại lấy quyển truyện của tôi, nó liền nhân cơ hội cù lét tôi làm tôi cười muốn ói. Hôm sau, hôm sau nữa, chúng tôi trở thành bạn thân. Hôm nào cũng đi với nhau, chơi với nhau, đi ăn cũng ăn với nhau, lúc nào cũng dính lấy nhau. Bỗng tối hôm đó, tôi nghe tin bố nó nói nó bị cảm, nhưng không cần tôi đến, đã có người chăm nó rồi. Nghe vậy nhưng tôi cũng vẫn đi, tới nơi, tôi thấy bên cạnh nó là một cô gái lạ. Tôi xông vào hỏi nó đây là ai, nó trả lời là bạn gái nó. Chẳng hiểu sao lúc đó tôi lại nổi cơn ghen, đấm vào mặt con bạn gái nó, bạn gái nó bật khóc khiến nó giận tôi, đuổi tôi ra khỏi phòng, tôi không cảm xúc chạy về nhà. Từ đó, chúng tôi như người dưng với nhau, không nói chuyện hay chơi bời gì với nhau nữa. Cuối năm học, nó tặng tôi một cây xương rồng để kỷ niệm tình bạn rồi chạy đi. Cây xương rồng đó tôi đã giữ mãi, kỉ vật của mối tình thời lớp 3 của tôi.
Thời thơ ấu trong mỗi người đều có những kỉ niệm khó quên, tôi cũng vậy. Thời thơ ấu trong tôi đó là những ngày tháng hạnh phúc bên ông bà ngoại vào mỗi dịp nghỉ hè.
Khi mỗi năm học kết thúc, điều tôi mong chờ nhất đó là được bố mẹ cho về quê thăm ông bà ngoại. Tôi còn được ở đó chơi suốt ba tháng hè. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã được trải qua những ngày tháng thật tuyệt vời. Đó là những buổi sáng thức dậy thật sớm để cùng ông đi dạo trên cánh đồng lúa mênh mông, cảm nhận hương thơm của bông lúa mới. Đó là những bữa cơm ngon lành mà bà ngoại nấu, dù giản dị nhưng chan chứa tình yêu thương của bà. Đó là những buổi chiều cùng đám bạn trong xóm đi thả diều, bắt cá… ngoài đồng. Thật nhiều kỉ niệm đẹp đẽ nhưng có lẽ có một kỉ niệm mà tôi vẫn còn nhớ mãi cho đến bây giờ.
Đó là kỉ niệm xảy ra vào mười tôi năm tuổi. Khi ấy em cùng với các bạn trong nhóm rủ nhau đi ra con sông gần làng câu cá. Cả nhóm chuẩn bị mọi vật dụng xong xuôi liền cùng nhau ra sông. Tôi cùng anh Hùng - một anh hàng xóm gần nhà ngồi xuống ven sông câu cá. Mấy bạn khác thì rủ nhau xuống sông thi đấu bơi lội với nhau. Cuộc thi đấu dường như diễn ra rất sôi nổi. Tôi ngồi câu cá được một lúc nhưng đã cảm thấy không yên. Chính vì vậy, tôi quyết định bỏ cần câu ở lại và chạy ra xem. Cuộc đấu lúc này chỉ còn lại hai người, Lâm - em của anh Hùng và Hoàng. Nghe mấy đứa bạn nói, cả hai đều là những “quán quân bơi lội” cừ khôi. Và đã từng là đối thủ của nhau trong một giải thi đấu bơi lội của huyện. Cả hai đều không mấy có thiện cảm với người còn lại.
Sau khi trọng tài thổi còi bắt đầu hiệp đấu. Hai tuyển thủ từ tư thế chuẩn bị đã nhanh chóng vào cuộc đua. Tiếng hô hào, cổ vũ vang vọng khắp con sông. Hai đối thủ ngang sức ngang tài, không ai chịu kém ai vẫn đang bơi song song nhau. Bỗng nhiên Lâm bơi chậm lại rồi dần tụt lùi phía sau. Có tiếng ai hoảng hốt kêu lên: “Hình như thằng Lâm bị chuột rút rồi”. Mọi người ở trên bờ lo lắng dõi theo Lâm. Tôi cũng vậy. Dường như Lâm đã bị chuột rút thật, cậu vùng vẫy trong nước rồi kêu cứu. Có ai đó đang định nhảy xuống cứu Lâm. Thì nhanh như cắt Hoàng cách không xa liền lao vào cứu bạn. Cả nhóm thở phào nhẹ nhõm khi cả hai lên bờ an toàn và Lâm được cứu kịp thời nên không sao cả.
Cuộc thi đã kết thúc bằng một tiết mục cứu người đầy ngoạn mục. Ai cũng cảm thấy ngưỡng mộ về tinh thần nghĩa hiệp của Hoàng. Tuy đó là một trận thi đấu không do chúng tôi tổ chức ra thôi. Nhưng ai cũng cảm thấy khâm phục tấm lòng của Hoàng. Và tin chắc rằng trong tương lai, Hoàng có thể trở thành một vận động viên bơi lội cừ khôi nếu cậu ấy đam mê nó. Kết thúc ngày hôm đấy, tôi thấy Hoàng và Lâm cũng trở nên thân thiết hơn.
Một kỉ niệm thật đáng nhớ mà tôi được chứng kiến đã giúp cho tôi nhận ra bài học to lớn về tình bạn. Tôi sẽ còn nhớ mãi kỉ niệm này như một kí ức đẹp trong cuộc đời.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 11 - Năm thứ hai ở cấp trung học phổ thông, gần đến năm cuối cấp nên học tập là nhiệm vụ quan trọng nhất. Nghe nhiều đến định hướng sau này rồi học đại học. Ôi nhiều lúc thật là sợ, hoang mang nhưng các em hãy tự tin và tìm dần điều mà mình muốn là trong tương lai nhé!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK