Trang chủ Ngữ văn Lớp 6 Viết bài văn đóng vai nhân vật kể lại 1...

Viết bài văn đóng vai nhân vật kể lại 1 truyện cổ tích câu hỏi 4036365 - hoctapsgk.com

Câu hỏi :

Viết bài văn đóng vai nhân vật kể lại 1 truyện cổ tích

Lời giải 1 :

Chữ mình hơi xấu, mong bạn thông cảm. Bài thi của mình, dù không được hay những vẫn ổn, có j bạn vt lại thêm vài chi tiết cho hay nha.

#khongcoten34

Chúc bạn học tốt~

image
image
image

Thảo luận

-- dạ mình cảm ơn nhìu :33
-- Hok có j ạ

Lời giải 2 :

Tôi là Tích Chu, một cậu bé đã từng phạm phải lỗi lầm lớn nhất đó là bất hiếu, nhưng may là tôi đã biết nhận ra và sửa chữa nó kịp thời, và bây giờ tôi sẽ kể cho các bạn nghe về một phần cuộc đời thuở nhỏ của tôi. Bố mẹ tôi mất sớm nên tôi đã phải chịu cảnh mồ côi từ tấm bé, chính vì thế nên tôi sống, lớn lên trong vòng tay yêu thương của bà.

Hàng ngày bà phải làm việc quần quật, hết cấy lúa lại nuôi gà, thả cá để kiếm tiền nuôi tôi, bà rất thương tôi vì đã phải chịu cảnh côi cút, không được hạnh phúc như bao đứa trẻ khác, không có được một mái ấm gia đình trọn vẹn. Nhà có món gì ngon cũng nhường cho tôi cả. Ban đêm, khi tôi ngủ thì bà thức cả đêm để quạt mong cho tôi có được giấc ngủ ngon. Hàng xóm thấy bà thương tôi quá đỗi, bèn bảo :

-  Bà ơi! Lòng bà thương Tích Chu còn cao hơn cả trời, rộng hơn cả biển. Chắc sau này lớn lên, Tích Chu sẽ không thể nào quên ơn bà đâu!

Thế nhưng khi lớn lên, tôi lại chẳng biết thương bà, chẳng biết giúp đỡ bà việc gì cả, bà tuổi đã cao, mắt đã mờ, mà hàng ngày vẫn phải làm việc quần quật. Mặc cho bà ngày đêm làm việc cực nhọc, tôi vô tâm suốt ngày chỉ biết đuổi bướm, hái hoa, rong chơi lêu lổng cùng lũ bạn xấu trong làng.

Vì luôn phải làm việc vất vả, lại ăn uống kham khổ, thiếu thốn nên bà bị ốm nặng. Bà lên cơn sốt mà chẳng có ai ở cạnh túc trực trông nom, chăm sóc. Tôi còn quen thói rong chơi, mải mê chơi cùng lũ bạn, trong đầu chẳng có hình bóng người bà ốm ở nhà đang cần tôi chăm sóc.

Một buổi trưa, trời nóng nực, lên cơn sốt cao, cổ họng bà khát cháy, bà gắng gượng thều thào gọi với ra ngoài:

- Tích Chu ơi, cháu có đấy không, lấy cho bà ngụm nước với. Bà thấy khát và mệt quá!

- Kìa Tích Chu, lấy nước cho bà đi.

 Bà gọi một lần, hai lần… rồi ba lần, nhưng vẫn không thấy tiếng của tôi đâu cả.

Mãi đến chiều, khi tôi đang chơi đùa với lũ bạn, tự nhiên thấy bụng đói quá, bèn chạy về nhà, định vào trong bếp tìm xem còn gì ăn được không.

Tôi cất tiếng gọi bà. Tôi đã tìm trong nhà, ngoài sân, thậm chí tìm khắp cả ngoài vườn cũng không thấy bà đâu. Tôi bỗng cảm thấy lo lắng.

Bụng đang đói cồn cào, chợt nghe có tiếng nói quen thuộc của bà vang lên từ sau góc sân vườn:

– Tích Chu về rồi đấy à! Cháu đói lắm phải không!

Tôi hết sức ngạc nhiên, bàng hoàng khi nhìn thấy một con chim đang nói chuyện với mình. Con chim kêu lên mấy tiếng, rồi nói tiếp:

– Cúc cu cu… Cúc cu cu… Là bà đây Tích Chu. Bà nằm ở nhà khát nước quá, không thể chịu nổi, nên đành phải hóa thành chim, bay đi để kiếm nước uống.

Tôi nghe thấy chim nói thế, chuyển từ ngạc nhiên sang hoảng sợ, kêu lên:

– Bà ơi Bà ơi! Bà trở lại như cũ đi. Cháu sẽ mang nước ra ngay cho bà đây!

– Cúc cu cu… Cúc cu cu… Đã quá muộn để bà có thể trở lại rồi cháu yêu ạ. Từ nay, cháu phải tự lo cho mình nhé! Bà cũng phải bay đi tìm nước uống đây! Bà yêu Tích Chu của bà lắm!

– Bà ơi, bà đi đâu? Bà đừng đi. Xin bà hãy ở lại đây với cháu!

Nhưng chim đã vỗ cánh bay đi. Tôi cứ hớt hải chạy theo. Chim bay tới đâu, tôi chạy tới đó, miệng liên tục gọi với theo, giọng tôi lạc đi trong dòng nước mắt:

 - Bà ơi! Xin bà! Xin bà hãy ở lại với cháu! Cháu sẽ đi lấy nước cho bà!

 Cuối cùng, chim đỗ lại ở một dòng suối mát để uống nước.

 Tôi hổn hển chạy đến, gọi:

- Bà ơi! Bà trở về với cháu đi! Cháu sẽ đi lấy nước cho bà! Cháu hứa sẽ không làm bà buồn và không để cho bà phải lam lũ cực nhọc nữa mà!

- Cúc cu cu… Cúc cu cu… Quá muộn rồi Tích Chu ơi! Bà không thể quay trở lại được nữa!

Nghe chim nói thế, tôi òa lên khóc nức nở, vậy là từ nay tôi không còn được ở bên bà nữa. Tôi hối hận vì đã không chăm sóc bà khi bà đau ốm, không giúp đỡ bà những công việc hàng ngày, không nghe lời bà dạy bảo mà chỉ biết chạy theo lũ bạn xấu,… càng thương bà càng tự trách bản thân. Tất cả đã trở lên quá muộn. Tôi hối hận vô cùng.

Tiếng khóc của tôi làm một cô tiên động lòng trắc ẩn, cô tiên nhẹ nhàng nói:

- Nếu cháu muốn bà trở lại thành người như trước đây, thì cháu phải đi lấy nước ở dòng suối Tiên về cho bà uống. Nhưng đường đi đến dòng suối Tiên xa xôi và hiểm trở lắm, cháu có đi được không?

 Tôi ngừng khóc, trong đầu loé lên niềm hi vọng, trả lời bà tiên:

– Xa đến mấy cháu cũng đi, nguy hiểm mấy cháu cũng không sợ. Chỉ cần bà trở lại thành người như trước, việc gì cháu cũng làm ạ.

 Bà tiên chỉ đường cho Tôi. Tôi cảm ơn bà, rồi không phút chần chừ, hăng hái đi ngay.

Đường đến suối Tiên xa vời vợi, lại vô cùng gian nan. Tôi đi mãi, đi mãi, không biết đã đi qua bao nhiêu đèo cao, sông sâu. Có lúc, tôi trèo lên những đỉnh núi cao vút giữa trời mưa bão. Có lúc, tôi phải đi qua rừng rậm tối tăm đầy rắn rết. Nhưng không điều gì có thể làm tôi nản lòng. Đến một ngày, tôi bõng nghe thấy tiếng suối chảy róc rách. Len qua lùm cây rậm rạp, um tùm, tôi thấy một khung cảnh tuệt vời hiện ra trước mắt. Dòng suối Tiên chảy nghiêng nghiêng theo sườn núi, nước trong vắt, nhìn rõ tận đáy. Những con cá đủ màu đang tung tăng bơi lội. Bên kia bờ suối là thảm cỏ xanh mướt, bướm bay rập rờn. Chắc các bạn nghĩ một cậu bé hiếu động, mải chơi như tôi chắc hẳn sẽ thích mê nơi này phải không? Nhưng lúc này tôi chỉ nghĩ đến bà của mình thôi. Tôi vội vàng đến suối, lấy nước tiên. Dù đôi chân tôi rướm máu, sưng vù, áo quần bị gai rừng xé toạc đâm vào da đầy đau đớn nhưng tôi lại vô cùng hạnh phúc, liền nhanh chân đi về nhà lấy nước cho bà uống.

Nhờ nước suối tiên, chim bồ câu hoá lại thành bà. Bà cười hiền từ, dang rộng vòng tay ôm tôi vào lòng.

Từ đấy, tôi không còn ham chơi nữa mà rất ngoan ngoãn, chăm chỉ đỡ đần bà hết lòng chăm sóc mỗi khi bà ốm.

Mình đảm bảo là 100% ko chép mạng ( vì ko có trên mạng ) mình làm nhanh là vì bài này mình viết rồi, bây giờ chỉ cop lại gửi cho bn nữa thôi. Hãy vote 5 sao, cảm ơn và bình chọn câu trả lời hay nhất cho mình nếu thấy mình xứng đáng nhé!

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 6

Lớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!

Nguồn : ADMIN :))

Liên hệ hợp tác hoặc quảng cáo: gmail

Điều khoản dịch vụ

Copyright © 2021 HOCTAPSGK