Tham khẩu nha bạn:
Có những câu chuyện đọc rồi sẽ quên. Nhưng cũng không ít quyển sách đã để lại ấn tượng khó phai. Và cuốn "Không gia đình của HECTOR MALOT" là quyển sách đã để lại cho tôi một ấn tượng đẹp.
Tôi tin với bất cứ ai từng đọc tác phẩm này đều không thể quên được thế giới mông lung và đầy mơ mộng. HECTOR MALOT đã tặng bạn đọc một tác phẩm mà nhiều người thích.
Remi là một chuỗi hành trình dài, bao gồm cả nhưng mất mác, đau thương. Người bạn đồng hành cùng em, cụ Vitalis, một con người đáng kính trọng cũng đã mất. Và em, Remi, vẫn phải một mình chiến đấu cùng đoàn xiếc, lang thang nay đây mai đó cho bữa cơm, manh áo.
Thật chua xót khi có lúc đoàn xiếc dù vất vả nhưng không kiếm đủ ăn. Có những ngày cực nhọc nhưng vẫn phải nhịn đói, không một miếng cơm dính bụng. Khổ sở như vậy chưa đủ, Remi còn bị kẹt hàng đêm dài dưới giếng mỏ tăm tối. Những tưởng Remi có thể chết đi vì những khó khăn đó vậy mà em vẫn sống sót qua được. Thế nhưng, dường như số phận vẫn không ngừng trêu đùa với Remi. Em bị khép tội oan và bị ngồi tù.
Nhưng nụ cười đã đến với em khi được đoàn tụ với mẹ của mình. Remi tuy còn nhỏ, nhưng là một cậu bé vô cùng dũng cảm và đầy nghị lực. Trước bao khó khăn chồng chất, em vẫn không nản lòng mà vẫn tiếp tục đứng lên chiến đấu đến cùng. Cuộc phiêu lưu của em cũng lôi cuốn chúng ta không kém. Từng mảnh đất mà em bước qua, từng con người mà em tiếp xúc đều mang đến cho ta những cảm giác thích thú khó tả. Để rồi ta biết quý trọng những gì ta đang có.
Có thể bạn sẽ thấy Remi đâu đó vẫn còn may mắn. Khi em được bao bọc bởi những con người chân thành và hết lòng với em. Nhưng liệu cái may mắn đó có kéo dài nếu như em không tự thân cố gắng, vượt lên bản thân của mình. Và nếu không có nghị lực, liệu em có thể gặp lại gia đình của mình không?
Remi không hẳn là một tác phẩm hoàn toàn cho thiếu nhi, bởi những triết lý, những ý nghĩa của cuốn sách là dành cho mọi độ tuổi. Dù bạn là ai, bao nhiêu tuổi thì những bài học trong sách vẫn luôn có giá trị đói với bạn. Có lẽ chính vì thế mà cuốn sách tồn tại được qua bao nhiêu thời gian, được đón nhận bởi biết bao thế hệ.
Những bài học trong sách thật quý giá biết bao khi nó truyền thêm niềm tin, nghị lực sống trong mỗi chúng ta. Một cậu bé như Remi đã đối mặt với khó khăn, nếu trải bao nhiêu sự đời nhưng rồi em cũng đã vượt qua. Vậy, với chút khó khăn mà ta đang gặp phải, nếu ta đầu hàng thì chẳng phải đáng hổ thẹn ư.
Tôi đã rút ra rất nhiều bài học cho mình rằng nếu gặp khó khăn thì phải cố gắng vượt qua, rồi chúng ta sẽ có được hạnh phác cho mình.
Nếu bạn thấy hay thì cho mình cảm ơn, 5 vote, và câu trả lời hay nhất nhé!
Chúc bạn học tốt! Luôn vui vẻ!
Tham khảo
Nhưng người thầy mà tôi yêu quý nhất cũng là quyển sách để lại cho tôi nhiều ấn tượng nhất chính là cuốn "Cuộc sống không giới hạn" của tác giả Nick Vujicic. Tôi đã đọc nó vào năm lớp 3 và đến bây giờ tôi vẫn còn rất thích quyển sách này và khi rảnh tôi cũng vãn thường xuyên đọc.
Lần đầu tiên đọc nó, tôi đã khóc, khóc sướt mướt như một đứa con nít ba tuổi dù rằng tôi đã lớp 3 rồi. Tất nhiên, quyển sách không phải là một quyển chuyện tình lâm li bi đát, yêu nhau mà không đến được với nhau... mà bạn đang tưởng tượng đâu. Quyển sách này giá trị hơn rất nhiều, nó kể về chính tác giả của quyển sách này anh Nick Vujicic, một con người thật sự tuyệt vời.
Mà ngay từ đầu cuốn sách đã nói lên tất cả. Anh bị dị tật bẩm sinh và... hoàn toàn không có chân tay. Bạn tin nổi không? Một người hoàn toàn không có chân tay, nhưng vẫn sống, vẫn đối mặt, mỉm cười và hạnh phúc với nó! Nếu bạn cảm thấy điều đó thật bình thường thì hãy tưởng tượng từ khi sinh ra bạn đã không có chân cũng chẳng có tay thử xem?
Bạn sẽ làm dược những gì? Tôi tin là chính bạn cũng rõ đáp án rồi. Nhưng đó không phải là lý do làm cho tôi khóc, các bạn biết không ? Khi Nick được sinh ra,cả ba và mẹ anh ấy đều bàng hoàng trong đau đớn. Mẹ anh ấy thậm chí còn chẳng muốn gặp đứa con đầu lòng bị dị tật này bởi sự đau đớn của bà là quá lớn khi đứa con trai ruột của bà, hình hài nhỏ bé mà chúa ban cho bà là một bé trai kháu khỉnh nhưng lại không hề có tay chân (thật ra anh ấy có chân,nhưng chân này bị dị tật và chỉ có 2 ngón).
Sự tủi thân và buồn bực đã bám theo anh ấy suốt một thời đi học, cái thời đẹp nhất của học sinh nhưng đối với anh lại là những tháng ngày bị cười nhạo bởi cái thân hình dị dạng của mình. Khi những đứa bạn của anh chạy nhảy chơi đùa, thì anh lại phải nằm sấp và sấp đầu xuống mặt sàn hoặc tường để di chuyển từng bước nhỏ. Dù rằng anh vẫn có sự ủng hộ và yêu của cha mẹ nhưng mà anh vẫn có ý định muốn tự tử, chấm dứt sự sống buồn tủi của bản thân anh tại đó. Bởi anh thật sự đã quá mệt mỏi và đau đớn rồi, anh đã chịu đủ tổn thương và buồn tủi rồi, cha mẹ anh đã chịu đủ gánh nặng bởi một đứa con trai đầu lòng nhưng lại vô dụng, đến đi cũng không thể như anh rồi.
Thế mà, sau tất cả anh vẫn đứng lên được, vẫn tìm được lý do sống cho bản thân mình. Anh vẫn thể đá bóng bằng đầu, vẫn có thể cưỡi ngựa, vẫn có thể đứng lên trước mọi sự cười nhạo ánh mắt ngoan báng, khinh thường của người khác. Và rồi anh trở thành một diễn giả, một người viết sách bán chạy hàng đầu nước Mỹ và được phiên dịch bằng nhiều thứ tiếng sang các nước khác. Anh vẫn cưới vợ, người mà anh thật sự yêu thương, dù anh không thể dùng tay chạm lấy vợ mình nhưng lại có thể chạm vào trái tim của cô gái ấy.
Trong cuốn sách, anh còn giới thiệu về cuộc hành trình đến những nơi nghèo nhất, đói khổ nhất thế giới của mình. Đọc đến đoạn ấy, tôi đã khóc rưng rức không phải chỉ vì thương cho số phận và sự nghiệt ngã mà ông trời đã khiến cho anh khổ sở mà còn khóc vì tự trách. Thử hỏi tôi có bao nhiêu lần, trách ông trời không công bằng, tôi luôn trách ông trời tạo ta cho tôi quá nhiều những khó khăn khiến tôi mệt nhoài và đau đớn.
Thế nhưng, nếu thử một lần so sánh, nỗi đau của tôi thấm thía gì so với anh, con người kiên cường ấy! Vậy thì tôi, một con người lành lặn, vẫn có đủ cơm ăn áo mặc hàng ngày! Tôi có tư cách gì để nói ông trời bất công! Có tư cách gì để trách ông trời để lại cho tôi quá nhiều khó khăn chứ?
Cuốn sách đã dạy tôi rất nhiều điều, dạy tôi phải yêu thương người thân, dạy tôi phải nhớ về mẹ cha, dạy tôi rằng tôi là một người rất hạnh phúc, dạy tôi phải biết yêu đời, dạy tôi không được quên biết ơn về những gì mình đang có. Dạy tôi phải nổ lực mỗi ngày... Còn nhiều điều, nhiều thứ mà cuốn sách dạy tôi lắm. Nhưng tôi lại chẳng thể diễn rất cả chúng bằng lời được.
Chắc có lẽ, chỉ người đọc được hết quyển sách mới có thể hiểu được những cảm xúc này mà thôi. Và tôi mong rằng bạn là một trong những người đó.
Nội dung quyển sách không gia đình:
- Không gia đình kể về một cậu bé không cha mẹ nhân vật Rémy là một đúa bé bị bỏ rơi được một gia đình nọ đem về nuôi. Resmy được chăm sóc trong vòng tay yêu thương của má Bác-bơ-ranh. Cho đến một ngày người chồng của má làm việc ở Pari bị tai nạn và tàn phế trở về. Chồng của má đã bán Resmy đi mà không nói cho má biết, nên khi cậu bé bị bán đi, cậu chỉ biết gọi má thật to khi đi ngang qua nhà nhìn má từ rất xa. Sau đó Resmy đi theo gánh xiếc của cụ Vitalit để làm thuê. Hai người đi lang thang khắp mọi miền nước Anh và Pháp trình diễn xiếc đễ kiếm sống, sau đó bị đi tù ở Anh. Em bé Resmy ấy đã lớn lên trong gian khổ. Em đã chung đụng với mọi thể loại người, sống khắp mọi nơi,''Nơi thì lừa đảo, nơi thì xót thương''. Em đã lao động lấy mà sống, lúc đầu diều khiển dưới một ông già từng tải và đạo đức. Cụ Vitalis. Vê fsau thì tự lập và không những lo cho mk, còn bảo đảm việc biểu diễn và sinh sống cho cả một gánh hát rong. Đã có khi em và cả đoàn lang thang suốt mấy ngầy không có gì trong bụng.
Bên cạnh Resmy có chú bé nghệ sĩ Mattia khôn ngoan, lanh lợi, tháo vát, một tài hoa nghệ thuật nở sớm cộng với tấm lòng vàng. Con chó Capi khôn như người và rất có nghĩa, con khỉ Joli - Coeur liến láu và đáng thương...Nhũng con người và con vật ấy ở đây được dựng lên linh hoạt như sống, gây nhiều hứng thú cho bn đọc nhỏ tuổi. Cuối cùng em cũng tìm được một gia đình thực sự và sống hạnh phức với Lise sau này
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK