Trong những ngày vừa qua, con cũng như bao bạn học sinh khác trong cả nước đều phải gián đoạn việc học vì dịch bệnh Covid 19. Con chưa bao giờ thấy một kì nghỉ dài như thế, con thấy nhớ trường lớp, thầy cô, bạn bè rất nhiều.
Nhưng con hiểu rằng đó không phải là sự thiệt thòi. Chúng con là những học sinh may mắn và hạnh phúc vì được bố mẹ, thầy cô bảo vệ, che chở trong sự an toàn. Còn điều đáng nói nhất là nơi bệnh viện, trạm y tế, các cơ sở quân đội, kí túc xá đại học, có biết bao con người đang phải căng mình chống lại dịch bệnh. Họ thực sự là những anh hùng thầm lặng, xứng đáng là “chiến binh chống dịch”. Nhiều nơi đã được sắp xếp, bố trí thành khu cách ly tập trung. Con nhìn trên tivi hình ảnh đầy cảm động của các chiến sĩ cắm chốt ở rừng núi, phải ngủ lán, ngủ rừng, đi xa lấy nước, nhóm lửa nấu cơm, kè đá làm giường, trong tiết trời mưa rét giá lạnh; để bảo vệ vùng biên, không cho những kẻ xấu, mang mầm bệnh covid vượt biên về nước, sẽ lây lan ra cộng đồng. Cả một đội ngũ lực lượng an ninh quân sự có mặt nghiêm chỉnh ở các sân bay, cảng hàng không để hỗ trợ kiều bào, du học sinh về nước trên các chuyến bay và đưa họ về khu vực cách ly an toàn như Vân Đồn, Đông Anh, Sơn Tây, Ninh Bình. Nhiều bác sĩ, y tá, điều dưỡng viên phải mặc bộ đồ bảo hộ chống dịch, khẩu trang, găng tay, mũ bít bùng; ăn vội vàng suất cơm đạm bạc rồi lại làm việc miệt mài trong phòng bệnh, tiêm truyền, xét nghiệm, xử lí cho bệnh nhận. Những kí túc xá trường học vắng bóng các anh chị sinh viên mà trở thành nơi những người tiếp xúc diện F1 sẽ sinh hoạt, cách ly khoảng 14 ngày. Bao nhiêu trái tim, khối óc của nhân dân cả nước đều hướng về những nơi ấy, với một niềm mong mỏi bình yên cho tất cả. Con thấy những ngày qua màu xanh áo lính, màu xanh bảo hộ y tế, những chiếc khẩu trang trở nên thân thương biết bao nhiêu. Các cô chú bác sĩ, bộ đội vừa phải cách xa gia đình, vừa ở trong vòng nguy hiểm vì nguy cơ lây nhiễm vi-rut là cao nhất, con thương họ rất nhiều, con mong họ có thể nghị lực để có thể vượt qua thử thách này.
Vào những lúc quây quần bên mâm cơm, bố mẹ giải thích cho con nhiều hơn về các công việc mà các bác lãnh đạo đất nước đang phải trăn trở ngày đêm, các y bác sĩ nơi tuyến đầu đang gánh vác, con càng thêm hiểu và thấm thía. Con còn biết thêm rằng có nhiều phong trào chung tay góp sức thành lập các quỹ hỗ trợ trong công cuộc chống dịch cam go này, nhiều tổ chức, cá nhân đã đóng góp, ủng hộ rất nhiều. Còn những thiếu niên như con, “tuổi nhỏ làm việc nhỏ, tùy theo sức của mình”, con nghe lời cha mẹ, thầy cô, thường xuyên vệ sinh sạch sẽ, không tụ tập bên ngoài, không di chuyển tự do, hạn chế tối đa việc tiếp xúc với người lạ, chủ yếu ở nhà học online, giúp cha mẹ việc nhà, chăm sóc em nhỏ.
Đã qua 3 tuần chống dịch, đất nước mình đã có những tín hiệu tích cực đầu tiên, nhiều bệnh nhân khỏi bệnh, kết quả âm tính, nụ cười đã trở lại trên đôi môi của họ, họ được trở về trong vòng tay yêu quý của người thân, gia đình. Đây là món quà quý giá nhất làm cho bức tranh chống dịch bệnh có phần tươi sáng, đầy tin tưởng.
Con muốn nói lời cảm ơn chân thành hướng tới chính phủ, đội ngũ y bác sĩ, lực lượng quân đội, những con người đã tham gia vào công cuộc chống dịch này. Các bác, cô chú đã giúp nhân dân vượt qua khủng hoảng. Vì thế dịch bệnh không còn làm chúng ta sợ hãi mà càng khiến ta trưởng thành hơn.
''Thương người như thể thương thân'', ấy là câu nói mà ông bà đã dăn dạy chúng ta. Trải theo lịch sử thời gian, ta bắt gặp những tổ chức, những mái ấm từ thiện, những hũ gạo tình thương,...hay những hành động nhỏ nhất trong thường ngày và tôi nghĩ điều ấy còn đặc biệt hơn là khi đất nước phải đối mặt với nguy hiểm,...ấy là khi dịch bệnh Covid-19 đã bất ngờ mang theo cơn hủy diệt đến với Trái Đất. Vừa mới hôm qua thôi, đất nước còn yên bình, thì hôm nay, đất nước như chạy đua với anh bạn Covid. Bây giờ cần lắm hai chữ ''yêu thương'', vậy ''yêu thương'' trong hoàn cảnh này là gì? Đó chính là san sẻ từng bữa ăn, từng miếng thịt, san sẻ tình thương đối với mỗi bệnh nhân nhiễm bệnh,... Bạn thử nghĩ mà xem, nếu không có tình yêu thương, thì có những chuyến bay, những chuyến ''cứu sinh'' những công nhân lạc ở nước ngoài không, đó là tình thương của nhân dân Việt Nam, của chính phủ Việt Nam,... Nếu không có tình yêu thương, liệu có ''cây ATM gạo cứu giúp người nghèo không''? Nếu không có tình yêu thương, các nhà trường, các gia đình có nôn nóng lo cho các em học sinh không...Tình yêu thương có khi là thế, nhưng cũng có khi chỉ là sự ân cần, là sự chăm sóc không ngần ngại của các y bác sĩ - những người lính trong công tác phòng dịch, tình yêu thương cũng có khi chỉ là mớ rau, quả trứng của những người hàng xóm tạo cho nhau... Chuyện cổ tích nói, có tình yêu thương phép màu sẽ đến, và phép màu đã đến, đó là ''Việt Nam là một trong những nước đứng đầu trong công cuộc phòng chống Co-vid'', là hạnh phúc trong cái giây phút sum vầy đoàn tụ của những người xứ xa mới về, là giây phút đầy nước mắt nụ cười của những y bác sĩ khi thấy bệnh nhân ngày một khỏe, chả phải là hàng xóm càng thân thiết, những người phải nghĩ làm, phải lo '' bữa cơm, manh áo,...'' đã bớt lo sao? Đấy chẳng phải hạnh phúc sao?... Thế đấy, nhưng cũng trong cả nước đang chung tay phòng chống dịch covid, thì một số người vẫn lấy đó là cái cớ tăng giá, ... khó khăn giữa lúc dịch bệnh ... tình yêu thương ở đâu rồi? Tóm lại, là một học sinh, em sẽ nỗ lực, mang đến ''nụ cười'' bằng những hành động yêu thương, nhất là trong hoàn cảnh cả nước đang chung tay phòng chống dịch covid. Việt Nam ơi, đoàn kết yêu thương sẽ vượt qua !!!
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 7 - Năm thứ hai ở cấp trung học cơ sở, một cuồng quay mới lại đến vẫn bước tiếp trên đường đời học sinh. Học tập vẫn là nhiệm vụ chính!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK