Trang chủ Ngữ văn Lớp 6 Giúp mk Tả hình ảnh mẹ hoặc bố trong trường...

Giúp mk Tả hình ảnh mẹ hoặc bố trong trường hợp em mắc lỗi Viết cho mình 2 đến 3 Trang nha câu hỏi 1027209 - hoctapsgk.com

Câu hỏi :

Giúp mk Tả hình ảnh mẹ hoặc bố trong trường hợp em mắc lỗi Viết cho mình 2 đến 3 Trang nha

Lời giải 1 :

A. Dàn bài 

1. Mở bài : 

- Dẫn dắt người đọc vào tình huống  khi em mắc lỗi

- Cảm nhận chung của em về hình ảnh của mẹ lúc ấy.

2. Thân bài

- Miêu tả lại chân dung của mẹ lúc ấy.

+ Vẻ mặt

+ Dáng điệu

+ Lời nói

+ Hành động

- Tả lại thái độ, cách ứng xử của mẹ lúc ấy (lo lắng, yêu thương, hạnh phúc, vui mừng, giận dữ,…).

3. Kết bài

- Qua những lần như thế, em cảm nhận đước thêm những điều gì về  mẹ.

- Tự đó em suy nghĩ gì về trách nhiệm của bản thân.

B. Bài tham khảo 

Trong cuộc đời, ai mà chả trải qua những lần mắc lỗi, những lần làm sai chứ. Nhưng những lần mắc lỗi đó bạn thấy thế nào? Bạn đã bao giờ từng mắc lỗi chưa? Còn tôi thì rồi đấy. Tôi nhớ một lần mình mắc lỗi đó là lần tôi không làm việc nhà .

Hôm đấy mẹ tôi đi làm sớm dặn tôi là ở nhà phải dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm , trông nhà. Nhưng không may, khi mẹ vừa ra khỏi nhà bỗng dưng một đám trẻ trong xóm đến giủ tôi đi chơi. Tôi đã cố từ chối nhưng thấy bọn trẻ đông vui và đã đi đến tận đây giủ mình không lẽ lại từ chối. Và tôi quyết định đi chơi. Từ đầu tôi nghĩ mình chỉ đi một lúc là về nhưng sau đó vì mải chơi quên cả việc mẹ dặn. Chúng tôi cứ chơi mãi , chơi mãi, đến khi trời gần trưa tôi mới về. Lúc tôi về nhìn vào đồng hồ, tôi hốt hoảng giật mình ."Ôi đã muộn thế này rồi ư?" Tôi chạy ngay vào bếp để nấu ăn nhưng vừa chạy vào, mẹ tôi đang ở trong bếp. Tôi ngạc nhiên, thắc mắc hỏi mẹ :"Mẹ ơi sao hôm nay mẹ về sớm thế?" Mẹ nhìn tôi, tôi cảm thấy run run sợ hãi. Sợ rằng mẹ sẽ đánh tôi. Mẹ đi đến chỗ tôi và hỏi : "Con đã đi đâu từ sáng đến giờ ?" Tôi run run đáp lại : "Dạ...dạ mẹ ..con ..con đi chơi ạ" Mẹ tôi lại hỏi tiếp : -"Con biết bây giờ mấy giờ không?Đã muộn quá rồi mà sao vẫn chưa nấu cơm, quét nhà?Mẹ giao cho con nhiệm vụ con không nhớ sao?" Tôi nhìn vào mắt mẹ và nói : -" Mẹ ơi con xin lỗi , là con làm sai. Sáng nay khi mẹ vừa ra khỏi nhà có một đám trẻ vào giủ con đi chơi, con định không đi nhưng nhìn lũ trẻ đi từ xa đến đây chắc cũng mỏi lắm. Nếu con không đi chắc tui nhỏ sẽ rất buồn, thất vọng. Và con đã quyết định là đi chơi nhưng con nghĩ là mình chỉ đi chơi một lúc là về ai ngờ mải chơi quá đã quên mất đường về. Mong mẹ tha thứ cho con" Tôi nhìn vào khuôn mặt của mẹ tôi, bỗng mẹ tôi nói :"Con ạ.Lần sau đi chơi thì nhớ đường về đừng có mải chơi quá nhé!Lần này mẹ tha cho con nhưng nếu có lần sau chắc chắn mẹ sẽ không tha thứ cho con nữa đâu!"

Vừa nghe mẹ nói vậy, tôi liền vui hẳn lên. Nhìn vào khuôn mặt mẹ vừa mỉm cười, gật gật đầu trìu mến. Gương mặt mẹ rạng rỡ niềm vui, đôi môi nở nụ cười tươi tắn. Hình như bao lo toan, tất bật hàng ngày không còn in dấu trên khuôn mặt mẹ. Ánh mắt mẹ lấp lánh rạng ngời. Mẹ nhìn tôi bao dung, âu yếm. Cái nhìn của mẹ vừa như muốn chia vui vừa như muốn động,khuyên bảo tôi điều gì đó.

Kể từ đó, tôi luôn hứa với chính bản thân mình rằng :" sẽ cố gắng giúp mẹ mọi việc, không để mẹ phải buồn lòng vì mình, không để sự hi sinh của mẹ bị mình cho sang một bên. Tôi ao ước một ngày nào đó mình có thể giúp đỡ mẹ, làm đứa con ngoan của mẹ và đền đáp công lao mà mẹ đã dành cho tôi:

Thảo luận

Lời giải 2 :

Tham khảo bài mình nhé bạn!

Trong cuộc sống vốn nhiều chông gai này, dù có thành công mấy đi chăng nữa thì cũng phải trải qua những lỗi lầm, vấp ngã. Và em cũng là một trong những người đó, em đã mắc lỗi nghiêm trọng khiến chính người mẹ mà mình yêu quý phải buồn.

Chiều hôm đó, đi học về sớm nên ăn cơm xong, em đã định lên phòng học bài nghiêm chỉnh để chuẩn bị cho bài kiểm tra ngày mai. Bỗng cô bạn thân bên cạnh nhà chạy qua rủ em đi ăn vặt cùng ấy đứa trong xóm. Thế là em không nhịn được nổi nên đã quên mất việc học bài và xin bố mẹ cho ra ngồi một chút.

Lâu lắm mới được đi ăn và trò chuyện với đám bạn một lần nên em rất thích. Mải mê chơi khiến bao lần bố mẹ gọi điện thoại cũng không nhấc máy. Chợt nhớ lại mình còn rất nhiều điều phải làm ở nhà nữa, em gọi đám bạn cùng tụ tập lại và lao nhanh về nhà. Thấy bố mẹ đang sốt ruột ngồi trong nhà đợi, em rón rén lén vaog nhà vì sợ bố mẹ mắng. Đang đi thì mẹ phát hiện và liền nặng giọng:

- Con đi đâu mà bây giờ mới về hả? Có biết mẹ lo lắng lắm không?

- Dạ, con đi ra ngoài đường thôi ạ! Xin lỗi bố mẹ nhiều!
- Vậy thì con mau lên phòng học bài đi, sắp khuya rồi!
- À...dạ....dạ vâng, con lên ngay bây giờ đây ạ!

Thế rồi em liền chạy một mạch lên phòng vì sợ hãi nhưng lúc đó em lại không thể khống chế được cơn buồn ngủ của mình nên ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Bất chợt tiếng xe cộ làm em thức dậy, nhìn đồng hồ đã điểm bảy giờ, em giật mình chạy ra khỏi nhà mà bỏ cả buổi sáng, chưa kể lúc đó em còn chưa kịp chào bố mẹ. "Reng, reng, reng...." - tiếng chuông như thường lệ lại vang lên báo hiệu đã đến tiết kiểm tra. Bút thước đã được em đặt sẵn trên bàn một cách rất gọn gàng nhưng trong đầu thì không có nổi một chữ. Cô giáo bước vào lớp với nét mặt diệu hiền như mọi khi, cất tiếng nói dặn dò học sinh và liền lấy trong túi một xấp đề vừa đủ để phát. Các bạn trong lớp đều chăm chú, cẩn thận làm từng bài. Rồi em nhìn vào tờ giấy trên bàn: "Ôi! Sao trong đầu lại không có gì thế này, phen này chết mất thôi!" Bí thế nên trong đầu liền nảy sinh ra một ý kiến, thế là em mở tập tài liệu trong họp bàn ra xem. Lúc đó, đôi mắt em chói lòa như gặp được một vị cứu tinh của đời mình rồi chép nhanh vào bài kiểm tra. Rồi một...hai...ba, em quay qua sang phía sau như có một linh cảm không tốt. A! Thật đúng như vậy! Thầy hiệu trưởng đã đứng nghiêm nét mặt từ lúc nào. Thầy không nói gì mà yêu cầu em lập biên bản vì vi phạm qui chế nhà trường. Sau đó, mẹ em cũng có mặt tại đó để làm việc với các thầy cô. Nhìn khuôn mặt không được vui của mẹ khiến em hối hận biết bao. Em biết em đã sai, em biết em đã làm ảnh hưởng tới danh dự của mẹ và thành tích học tập của mình cũng như cả lớp, nhưng sao em không biết cách nào để sửa chữa lỗi lầm cả. Ngày hôm đó, em chẳng làm được việc gì mà chỉ mong mẹ tha thứ cho em vì sai sót không đáng có này.

Chiều hôm ấy, em không đợi những người bạn của mình như mọi khi mà liền lao nhanh về nhà. Đứng trước nhà, em hồi hộp không biết phải làm gì liền đưa bàn tay đang run của mình bấm vào chiếc chuông cổng. Người đang đứng trước cổng không phải là mẹ mà là bố, em nghĩ bố cũng đã biết sự việc rồi nên nét mặt bố mới nghiêm đến thế. Bước chân vào ngôi nhà đầy kỉ niệm của mình, em hối lỗi cúi đầu chưa kịp nói gì thì người phụ nữ kia lại bước ra mời em một ly nước khiến em thêm buồn. Nước mắt em dần tuôn trào và thốt lên những câu nói mà trước đây em chưa từng nói với mẹ: "Mẹ à! Con sai rồi, con xin lỗi mẹ nhiều lắm!"Thấy em biết thành khẩn như thế nên mẹ đành lòng tha lỗi cho em. Mẹ còn dặn em biết nhận lỗi và xin lỗi như thế là tốt.

Thấm thoát đã một năm trôi qua, em không còn lặp lại lỗi lầm ngày trước nữa. Em cảm ơn mẹ vì ngày đó đã rộng lòng tha thứ và cho em một bài học ý nghĩa hơn bao giờ hết. Em mong ước rằng sau này khi lớn lên sẽ bù đắp lại cho mẹ những khổ sở mà mẹ đã hi sinh vì em, em còn muốn nói với mẹ rằng: "Mãi cười tươi như thế mẹ nhé!"

#No_copy

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 6

Lớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!

Nguồn : ADMIN :))

Liên hệ hợp tác hoặc quảng cáo: gmail

Điều khoản dịch vụ

Copyright © 2021 HOCTAPSGK