Ngày xửa ngày xưa, đã lâu lắm rồi, ở miền đất Lạc Việt, bây giờ là Bắc Bộ nước ta, có một vị thần mình rồng, con trai thần Long Nữ, tên là Lạc Long Quân. Với sức khoẻ vô địch của giống rồng cùng những phép thần thông biến hoá mà cha mẹ dạy cho, chàng hay lên cạn giúp dân diệt trừ yêu quái và dạy dân cách trồng trọt, chăn nuôi…
Cùng lúc ấy, ở vùng núi cao phương Bắc
có một tiên nữ xinh đẹp tuyệt trần, tên là Âu Cơ, thuộc dòng họ Thần Nông. Nghe nói vùng đất Lạc Việt đất đai màu mỡ, vạn vật phong phú tốt tươi, nhiều hoa thơm cỏ lạ, nàng bèn đến thăm. Tại đây, nàng gặp Lạc Long Quân và hai người nên duyên chồng vợ. Họ sống với nhau rất hạnh phúc ở cung điện Long Trang.
Không lâu sau, Âu Cơ có mang. Đến kì sinh nở, nàng sinh ra một bọc trăm trứng, sau trăm trứng lại nở ra trăm người con hồng hào bụ bẫm. Đàn con chẳng cần bú mớm, lớn nhanh như thổi, đứa nào đứa nấy mặt mũi khôi ngô, sức khoẻ vô địch.
Lạc Long Quân vốn quen sống dưới biển khơi, chàng vẫn thường trở về thuỷ cung, để lại Âu Cơ và đàn con đêm ngày nhớ
mong buồn tủi. Mãi rồi một hôm, Âu Cơ đành phải gọi Lạc Long Quân lên, nàng than thở:
- Sao chàng lại bỏ thiếp mà đi, không ở lại cùng thiếp nuôi dạy con cái?
Lạc Long Quân rầu rĩ:
- Cả đời ta gắn với biển sâu, nàng lại là tiên nữ chốn non cao. Người dưới nước, kẻ trên cạn thì một cuộc biệt li chắc không tránh khỏi. Vả lại, ta còn cha già mẹ yếu nơi biển sâu không ai chăm sóc, công việc ở đó không ai gánh vác thay ta. Thôi, ta đem năm mươi con xuống biển, nàng đưa năm mươi con lên núi, chia nhau cai quản các phương, mỗi khi khó khăn hoạn nạn thì phải giúp đỡ lẫn nhau.
Không còn cách nào khác, Âu Cơ đem năm mươi người con lên núi. Người con trưởng của Âu Cơ được tôn làm vua, lấy hiệu là Hùng Vương, đặt tên nước là Văn Lang, đóng đô ở đất Phong Châu. Trong triều có tướng văn, tướng võ, con trai vua gọi là Lang, con gái vua gọi là Mị Nương. Tục truyền rằng, mười mấy đời vua đều không thay đổi hiệu - Hùng Vương. Cũng bởi sự tích này mà về sau, nhân dân ta rất tự hào vì mình là con Rồng cháu Tiên.
gửi bài mik tự nghĩ và đây là câu chuyện Chàng Lười
Bài làm
Xin chào mọi người ! Tôi là một chàng trai lười biếng nhưng giờ tôi đã trở nên chăm chỉ hơn. Mọi người có đoán ra tôi là ai không. Tôi sẽ kể cho mọi người về bản thân ta. Nghe xong mọi người sẽ nhận ra tôi thôi!
Tôi có thể nằm ngủ suốt ngày, chỉ cần mở mắt dậy ăn một bát cơm, xong lại nhắm mắt lại ngủ tiếp. Mẹ tôi nói mãi nhưng tôi vẫn không chịu nghe mẹ. Có hôm, mẹ tôi bưng cơm canh đến tận buồng mà tôi vẫn không chịu thức dậy. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa biết nắng thiêu, lửa đốt, khó nhọc là gì. Vì vậy, mọi người quen gọi tôi là Lười.
Một hôm tôi nghe người ta đồn ngoài sông Hinh có nhiều cá mà lại bắt rất rễ. Tôi lấy chiếc cần câu cũ của người cha để lại, đem ra câu. Tôi nằm ngửa, buộc cần câu vào cổ chân, chờ cá động mới giật. Mãi tới chiều, tôi mới giật được một con cá nhỏ. Cá lên bờ rồi tôi cũng mặc kệ, cứ để cho nó nhảy tanh tách dưới gốc sung. Vừa lúc ấy, một con quạ khoang bay qua, trông thấy cá liền sà xuống cắp mất. Tôi đưa mắt nhìn theo một cách tiếc rẻ. Tôi ngáp dài, ngáp ngắn, thả cần câu cho trôi theo dòng nước rồi đi về. Tôi lên cầu thang, bước vào sân ngồi phịch xuống, bốc cơm ăn một mạch. Ăn no lại ngủ ngay đến tối mịt.
Một hôm đang ngủ bỗng mẹ gọi tôi dậy bảo là : “ Nhà Pơ- Tao có cô con gái đẻ được một được con trai thông minh, khôi ngô, ai là cha đứa bé sẽ được thưởng rất hậu hĩnh. Bao nhiêu trai tráng đều đến đấy nhận làm cha đứa bé nhưng đứa bé không chịu nhận ai làm cha. Thôi thì anh cũng thử tới đấy coi sao, nhỡ đâu lại được”. Tôi không chịu nghe lời mẹ nói, cứ nhắm mắt vào ngủ.
Một lần, giữa lúc tôi vẫn còn hết giấc này đến giấc khác thì thì bỗng nhiên có ai đổ chì đun nóng vào tai tôi. Nóng quá tôi đành thức dậy. Khi mở mắt thì tôi thấy quân lính đưa tôi ngồi vào bành voi cho họ chở tới nhà Pơ-Tao. Đến nhà của Pơ- Tao, nghe tôi tớ kể lại, Pơ-Tao cười:
- Thằng nhác này, có bước đến nhà ai mà đi lại với con gái ta, nhưng cũng cứ cho hắn gặp thử.
Bỗng nhiên cô con gai của Pơ- Tao bế con ra ngoài. Thấy tôi đứa bé kia reo lên: “Cha! Cha”. Pơ-Tao tức giận vì con gái của hắn vừa xinh và giỏi lại đi với một thằng lười biếng như tôi.Thế là tôi với nàng bị Pơ-Tao đuổi lên núi cao chỉ đểu cho 2 gùi gạo. Tôi cũng đi theo, hai chúng tôi thành vợ chồng. Dù vậy nhưng tôi chứng nào tật nấy, vẫn lười biếng như xưa. Vợ tôi chẳng nói gì. Một bữa, tôi đang cơn ngủ say, vợ tôi bỗng chạy vào, giọng hối hả, lo âu, lay mạnh người tôi dậy và bảo:
- Anh ơi, chúng ta sắp chết đói rồi, em có cục vàng làm ra cơm gạo, thấy con gà ăn thóc, em cầm xua gà, chẳng may sảy tay, vàng chạy đâu mất. Em tìm từ sáng đến giờ mà chẳng thấy đâu!
Nghe vợ nói mất cục vàng làm ra cơm gạo, hoảng quá, tôi vác rựa đi phát rừng tìm kiếm, tôi phát mãi, phát mãi, mồ hôi đầm đìa mà vẫn chưa tìm ra nó. Mặt trời lên, tôi phát cây phát bụi. Mặt trời lặn, tôi vẫn phát cây phát bụi. Khi ngoảnh cổ lại, tôi thấy cả hai quả đồi lúa mọc xanh rờn. Tôi bảo vợ:
- Em ơi, anh vẫn không tìm thấy vàng em ạ!
Vợ tôi lấy tay quệt mồ hôi chảy lấm tấm trên má, chỉ rẫy lúa xanh mơn mởn bảo tôi:
- Vàng đấy, lúa là vàng, chàng không biết à?
Giờ thì tôi mới hiểu ra tất cả. Hai vợ chồng tôi trở nên ấm no hạnh
phúc. Một hôm, vợ tôi bảo với tôi là : “Em thực ra là con của Ben-En, thấy anh lười nên em liền xuống giúp anh cải thiện. Giờ anh đã biết làm nụng và nuôi con. Em phải trở về trời, khi nào có dịp em sẽ xuống thăm anh và con.” Nói xong cô ấy bay về trời.
Từ đó càng thương vợ, tôi càng ra sức phát nương, dọn rẫy. Chẳng bao lâu chàng trở nên giàu có nhất vùng. Tôi muốn khuyên mọi người rằng phải chăm chỉ làm ăn, không nên lười biếng và phải biết quý trọng hạt gạo, hạt lúa.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK